Chương trước
Chương sau
Tiết tử: Niềm vui của Mạc Lâm

***

Căn cứ vào hợp đồng thỏa thuận của năm năm trước, hôm nay chính là ngày Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ cùng nhau ký đơn ly hôn.

Mạc Lâm khoác lên mình bộ quần áo trang trọng hiếm thấy, trang điểm nhẹ, mang theo đơn ly hôn đi đến quán cà phê ở tầng dưới của văn phòng nơi Khương Viễn Mộ làm việc.

Mạc Lâm ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, gọi một cốc Latte, sau đó liếc nhìn điện thoại di động, bây giờ là sáu giờ, rõ ràng phải là giờ cao điểm tan tầm. Nhưng rất hiếm người lập tức về nhà, mà ngược lại vội vội vàng vàng tới mua một cốc cà phê, rồi lại tiếp tục tăng ca.

Khu start-up công nghiệp Internet luôn có những người trẻ khí sắc không tốt, tinh thần ủ rũ, ẩn chứa muộn phiền.

Mạc Lâm ngồi xuống, mở túi tài liệu sạch sẽ ngăn nắp của mình lấy đơn xin ly hôn ra, xác nhận lại lần cuối.

Cô nhìn tài liệu trong tay, ngón tay vuốt nhẹ tờ giấy, khóe miệng vô thức vẽ nên một đường cong nhẹ, có thể gọi là -------- vui vẻ.

Cậu phục vụ trẻ tuổi bưng cốc Latte đi tới, đúng lúc vô tình trông thấy tiêu đề trên giấy, tay cậu có chút cứng đờ, ánh mắt cảm thông nhìn về phía Mạc Lâm, nhưng ngay sau đó lại ngạc nhiên khi thấy được nụ cười khó hiểu trên mặt cô...

Cậu phục vụ: "..."

Vị khách này, dường như có tâm sự.

Cậu phục vụ trẻ tuổi lặng lẽ rời đi, Mạc Lâm vẫn còn ngồi đó cẩn thận xác nhận lại tài liệu.

Ngoài đơn thỏa thuận ly hôn ra, ở phía dưới còn có một phần hợp đồng xác nhận chấm dứt hợp tác song phương. Hợp đồng tương ứng này, là đơn thỏa thuận trước hôn nhân mà họ đã ký với nhau năm năm trước...

Xác nhận tài liệu xong, Mạc Lâm cẩn thận đặt nó ở cạnh bàn. Mạc Lâm uống một hớp cà phê, cảm thụ ánh đèn và âm nhạc nơi đây, hương cà phê thơm ngào ngạt đậu trên chóp mũi khiến cho cô nhớ lại lần đầu tiên cô và Khương Viễn Mộ gặp nhau vào năm năm trước, tại quán cà phê này, cũng tại vị trí này.

Khi hai người bọn họ chung sống với nhau, Mạc Lâm định nghĩa đó là ------- thần giao cách cảm.

Cô và Khương Viễn Mộ, là xem mắt mà biết.

Mạc Lâm có một studio về trang sức đá quý của riêng mình, bán một số trang sức cho chính tay cô thiết kế và chế tạo. Khách quen của cô chính là bác của Khương Viễn Mộ.

Bác ấy cho rằng hai người rất xứng đôi nên đã mai mối cho bọn họ.

Mạc Lâm vốn cho rằng loại hoạt động như xem mắt này tỷ lệ thành công quá thấp, không có nhiều ý nghĩa. Nhưng một quãng thời gian sau đó, bà nội của Mạc Lâm bệnh nặng, bà cụ một lòng một dạ hi vọng cô có một nơi để gửi gắm. Mạc Lâm cũng vội vàng đi xem mắt mấy lần, nhưng mỗi lần sau khi đối phương ra về, ngay cả người mai mối cũng cùng nhau đưa cô vào danh sách đen.

Ban đầu, Mạc Lâm ôm suy nghĩ thế nào cũng sẽ mất khách quen mà đi xem mắt.

Nhưng thật không ngờ, bác đúng thật là có đôi mắt tinh tường, hai người bọn họ quả nhiên rất hợp.

Đến tận bây giờ, Mạc Lâm vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Khương Viễn Mộ, anh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: "Tôi không muốn lãng phí thời gian, cho nên, tôi hi vọng cuộc đối thoại tiếp theo của chúng ta sẽ có hiệu quả và đạt được kết quả cao".

Một người làm việc dứt khoát, trực tiếp, hiệu quả xuất sắc.

Mạc Lâm ngay lập tức nhếch môi lên.

"Được. Tuổi tác, thu nhập, thành phần gia đình và tình hình công việc của tôi, trên đường tới đây anh đã xem qua hồ sơ rồi chứ?"

Khương Viễn Mộ nhướn mày, nhìn Mạc Lâm, quan sát cô từ trên xuống dưới, dường như lúc này mới đặt cô vào tầm mắt.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Khương Viễn Mộ gật đầu: "Xem rồi, Mạc Lâm, 25 tuổi, tốt nghiệp chính quy trường nghệ thuật, lúc nhỏ sống chung với ông bà, hiện đang tự mở một studio định chế trang sức đá quý". Khương Viễn Mộ dành cho cô một lời khẳng định: "Rất ưu tú".

Mạc Lâm gật đầu, xem như xác nhận thông tin.

"Hồ sơ cá nhân của anh tôi cũng đã xem rồi, 26 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, gia đình có điều kiện, trước mắt đang trong giai đoạn khởi nghiệp". Mạc Lâm yên lặng nhìn anh, giống như người phỏng vấn nhìn người được phỏng vấn, "Ngoại hình anh không tệ, điều kiện gia đình cũng rất tốt. Thật kỳ lạ, người như anh, sao lại đến xem mắt?"

"Quan hệ giữa tôi và gia đình không được thân thiết, tôi cần phải mau chóng kết hôn". Khương Viễn Mộ nói, "Một cuộc hôn nhân sẽ khiến tôi trông trưởng thành và có trách nhiệm, càng khiến tôi trở nên đáng tin cậy hơn trên phương diện làm ăn. Nhưng người phù hợp với yêu cầu kết hôn của tôi rất ít". Khương Viễn Mộ nhìn Mạc Lâm, Mạc Lâm chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, không hề có bất kỳ ý kiến gì. Khương Viễn Mộ rất hài lòng: "Còn cô? Nói một chút về lý do đi xem mắt của cô đi".

"Bà nội của tôi bị bệnh nặng, bà cụ hi vọng trước lúc ra đi có thể nhìn thấy tôi kết hôn". Mạc Lâm nói, "Thật không dám giấu, người có thể đạt được yêu cầu về bạn đời của tôi cũng rất ít. Bởi vì tôi đối với hôn nhân không có nhu cầu tình cảm, và tôi cũng không hi vọng đối phương có yêu cầu gì với tôi".

"Vừa hay, tôi cũng vậy".

Mạc Lâm rất hài lòng: "Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp, anh có thể suy nghĩ một chút về việc cùng tôi kết hôn."

"Không cần suy nghĩ". Khương Viễn Mộ đứng lên, đưa tay về phía Mạc Lâm, "Cô chính là người ưu tú nhất trong tất cả những đối tượng xem mắt của tôi".

"Rất vinh hạnh". Mạc Lâm cũng đưa tay ra, hai người họ chẳng khác nào đang trên bàn đàm phán bắt tay hợp tác làm ăn, "Anh cũng vậy."

Ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú, khóe miệng đều nở nụ cười hài lòng.

Trải qua nhiều năm, nhớ lại ngày hôm ấy, Mạc Lâm vẫn cảm thấy hình ảnh đó vừa hài hòa lại vừa tốt đẹp.

Mạc Lâm cho rằng, tình cảm của vợ chồng thời hiện đại có mặn nồng đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ như họ mà thôi.

Sau đó, bọn họ đã nhanh chóng ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, ngoại trừ các điều khoản liên quan đến tài sản ra, còn lại những điều khoản khác cho cuộc sống hôn nhân sau này, từ những chuyện hệ trọng như sinh lão bệnh tử hay vận mệnh quốc gia, vừa vừa thì cỗ cưới ma chay của đám bạn, cho đến những chuyện nhỏ nhặt thường ngày như cơm áo gạo tiền, hai người đều đã đạt được sự đồng thuận đáng kinh ngạc trong bản hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân.

Hôm nay, hợp đồng năm năm đã đến hạn, Mạc Lâm nhìn lại, Khương Viễn Mộ vẫn là một người chồng đáng được đánh giá năm sao.

Song, hợp đồng chung quy vẫn chỉ là hợp đồng, rồi sẽ có một ngày hết hạn, tuy vẫn chưa mãn nguyện nhưng kết thúc tại đây, từ nay đôi bên chỉ có thể chúc cho cuộc sống sau này của đối phương được hạnh phúc, tốt đẹp, cũng coi như là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Mạc Lâm sờ tài liệu trên bàn một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khương Viễn Mộ, sau một hồi chuông báo bận, đầu dây bên kia cũng không có ai bắt máy.

Khương Viễn Mộ bận rộn công việc, rất bận, vô cùng bận.

Từ trước đến nay Mạc Lâm luôn hiểu rõ đều này, vì thế cô chuyển qua gọi cho thư ký của anh.

"Alo, thư ký Lý, chào cậu, Viễn Mộ đang bận họp sao?"

"Viễn Mộ", đây là giao ước giữa hai người trong hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân, ở trước mặt người ngoài, Mạc Lâm sẽ gọi anh như vậy.

"À vâng, đúng vậy. Chị Mạc Lâm, lão đại vẫn còn đang họp, có lẽ là khoảng mười phút nữa".

"Vậy chờ lát nữa anh ấy ra, cậu giúp tôi chuyển lời cho anh ấy, tôi ở quán cà phê dưới công ty của mọi người. Tôi có đơn xin ly hôn cần anh ấy ký một chút".

Âm thanh ở đầu dây bên kia đột nhiên biến mất...

Mạc Lâm lấy làm lạ: "Alo?"

"Hả? A...à...ồ..." Thư ký Lý lắp ba lắp bắp đáp: "Được...được."

"Thư ký Lý, cảm ơn cậu".

Mạc Lâm cúp điện thoại, nhàn nhã ngồi trong quán cà phê nhìn những người bên ngoài cửa sổ, mỗi người một vẻ.

Hôm nay, chắc hẳn là một ngày vừa vui vẻ vừa thuận lợi.

Giống như cuộc hôn nhân của họ trong năm năm qua.

#Vy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.