Khi Mạc Lâm trở về nhà, bảo vệ tiểu khu đã đứng chờ cô từ bao giờ, nhìn đống thùng các-tông trước cửa, khó xử nói với cô: "Thưa cô, theo quy định quản lý tài sản của tiểu khu chúng ta, không thể để đồ bừa bãi ở hành lang."
Là đồ dùng lặt vặt của Khương Viễn Mộ.
Đã một tuần trước hạn ly hôn Khương Viễn Mộ không trở về nhà, sợ rằng đến ngày hoàn tất thủ tục ly hôn Khương Viễn Mộ khó có thể thuận lợi chuyển đi, chính vì vậy, trong một tuần này, Mạc Lâm có lòng tốt dành thời gian giúp anh thu dọn và phân loại đồ đạc xếp vào các thùng các-tông, còn cẩn thận ghi chú rõ ràng trên nắp thùng.
Kể cả khi cuộc hôn nhân 5 năm sắp kết thúc, vẫn tận lực không muốn gây thêm phiền toái cho đối phương.
Mạc Lâm vốn cho rằng chuyện mình làm sẽ khiến việc ly hôn diễn ra nhanh chóng hơn. Không ngờ lại gây phiền toái cho ban quản lý tiểu khu.
"Xin lỗi." Mạc Lâm áy náy nói với bảo vệ, sau đó liếc qua điện thoại di động, bây giờ là 8 giờ 30 phút tối, theo như tác phong của Khương Viễn Mộ, hôm nay nhận được đơn ly hôn, buổi tối nhất định sẽ phái người tới lấy đồ, "Chậm nhất nửa tiếng nữa, nếu như chồng cũ của tôi không phái người quay về lấy đồ, tôi sẽ đem chúng vào phòng ngay."
Bảo vệ lập tức sửng sốt, mí mắt giật giật nhìn Mạc Lâm, hiển nhiên là bị hai cụm từ "chồng cũ" và "phái người tới" làm cho choáng váng.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-em/2560217/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.