Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Mèo...” Lăng Vân không khỏi quay đầu lại, được rồi, nhưng tại sao nó lại dính líu đến con mèo?
“Nói đơn giản một chút, gia bị cào, gia không phục, muốn tìm con mèo táo bạo đó để tính sổ.”
Lúc này Lăng Vân hiểu rồi, nhưng...
“Về phần người còn có thể có kiến thức giống như mèo à?”
“Chỉ cần gia chúng ta nghĩ như vậy, vậy thì không gì là không thể.”
Lăng Vân buồn bực: “Nhưng gia không phải là loại người biết tính toán chi li.”
Sở Ngộ Giang không nhịn được lắc đầu, kèm theo vẻ mặt đầy ẩn ý thở dài một hơi: “Có thể cậu quá coi thường lòng tự trọng của đàn ông rồi, nhưng dù sao cũng không sao cả, dù sao cậu vẫn còn nhỏ...”
Lời còn chưa dứt, một trận gió ập đến, Sở Ngộ Giang theo bản năng nghiêng đầu nghiêng đầu né tránh, gò má khó khăn lắm mới có thể lướt qua nắm đấm mang mười phần sức mạnh của Lăng Vân, người dù hiền lành đến đâu cũng không khỏi tức giận.
“Muốn nói gì thì nói đi, sao cậu lúc nào cũng đυ.ng một chút liền động tay động chân như vậy.” Nếu anh ta né muộn một chút nữa, như vậy, chỉ trong chốc lát, chỉ sợ anh ta đã hủy dung mất rồi.
Lăng Vân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không nhỏ, rất lớn.”
Ôi, lòng tự trọng của đàn ông.
......
Thẩm Loan và Hạ Hoài từ cửa hàng quần áo đi ra, họ tiếp tục đi dạo đến khi túi xách của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-luc-gap-duoc-anh/3437639/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.