Chương trước
Chương sau
Editor + Beta: Basic Needs

Chờ đến khi quyển sách mới của Bành Phái được xuất hiện ở tiệm sách thì đã là giữa hè.

Mặc dù tác phẩm đầu tay nhận được phản hồi rất lớn, nhưng cuốn thứ hai lại không có được sự may mắn như cuốn thứ nhất, phản hồi cũng tầm trung. Cô gửi tin nhắn “Chúc mừng” cho Bành Phái thì nhanh chóng nhận được tin nhắn từ bên kia: “Cảm ơn.”

Thẩm Ngư mặc một chiếc đầm hơi rộng không có tay, cô đứng trong tiệm sách nhìn qua đống sách mẫu chưa đóng gói. Lúc này, máy lạnh trong tiệm sách hướng về vị trí của cô, nhanh chóng thổi bay cái nóng oi bức bên ngoài, thậm chí còn khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Sách mẫu còn rất mới, có thể thấy chưa có nhiều người đọc qua. Cô nhìn vào trang cuối cùng thông tin sách có dòng người phụ trách biên tập mang tên cô làm cho tâm tình cô tốt lên, cô chọn một quyển cầm đi chuẩn bị trả tiền.

Dù thế nào thì đây cũng là một trong những “đứa con” của cô.

Trì Triệt gọi điện thoại đến xin lỗi cô, anh sẽ mau chạy đến.

Để mừng cô thuận lợi xuất bản cuốn sách mới, anh đã đặt nhà hàng từ sớm, thế nhưng trưa nay anh có một ít việc liên quan đến công việc nên tới trễ một chút.

Thẩm Ngư không có thói quen gióng trống khua chiêng như vậy, rốt cuộc nó cũng chỉ là một công việc của cô mà thôi. Tuy Trì Triệt không phản đối ý tưởng của cô nhưng anh chỉ nhướng mày nói một câu: “Khi đến trường, nhiệm vụ của mỗi người là học nhưng khi thi tốt không phải sẽ có phần thưởng hay sao?”

“Trước kia em có biên tập cho mấy quyển sách nhưng anh lại không quen biết em. Nay em đã có chút thành tựu thì không thể không cho anh cơ hội vui mừng vì em chứ.” Anh ôm lấy cô, mỉm cười nhìn vào ánh mắt cô: “Hơn nữa anh biết rằng em cũng rất vui vẻ.”

Thói quen che dấu nhiều năm trong việc xem nó dù chỉ là công việc nhưng ẩn giấu bên trong là sự vui sương nho nhỏ về thành quả của cô lại dễ dàng bị anh phát hiện rồi dịu dàng chăm sóc cô.

Cô thường than thở rằng người đàn ông này có đầu óc tinh tế khác hẳn với ấn tượng, khi hỏi thì anh chỉ mỉm cười nói do trong nhà có một người mẹ hiền.

Thẩm Ngư ôn nhu trả lời: “Không có việc gì đâu, anh cứ từ từ tới, em chờ được mà.”

Đón cô từ trung tâm thương mại, anh chở cô đến một nhà hàng Nhật Bản. Món ăn Kaiseki [1] rất tinh tế và ngon nhưng lại quá phức tạp. Trì Triệt nhìn cô ăn mặc dù vẫn lơ đãng gật đầu, nhưng trong mắt lại không có sự quá mức vui mừng nào. Sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy có lẽ cô cũng giống anh, cảm thấy quá trình này quá rắc rối.

“Ăn ngon không?” Anh hỏi.

Thẩm Ngư gật đầu: “Ăn ngon nhưng mà hơi phiền toái.”

Trì Triệt bật cười. Thẩm Ngư thấy anh cười thì cảm thấy kỳ lạ: “Sao?”

“Anh cũng cảm thấy có chút phiền toái.”

“Vậy thì tại sao lại tới chỗ này?” Thẩm Ngư nhíu nhíu cái mũi: “Tuy rằng ăn rất ngon.”



“À…anh cho rằng chúng mình đã ở bên nhau lâu như vậy.” Anh gắp một miếng sashimi, như có như không mỉm cười nhìn cô,” Nên anh muốn cho em ăn một món ngon. “

Người đàn ông này, ở bên nhau càng lâu sẽ phát hiện ra anh có thể nói lời âu yếm. Đó cũng không phải là lời nói suông mà thật sự là suy nghĩ của anh.

“Ừ…” Thẩm Ngư cũng học nhướng mày như anh: “Em cho rằng chúng mình lâu rồi cũng không có hẹn hò.”

Bọn họ lâu lắm rồi không chỉ không có hẹn hò mà còn không cùng nhau ăn cơm. Cô thì bận rộn với việc bán sách mới của mình còn anh thì lại bận rộn với vụ án mới của mình ở nước ngoài.

“Đúng vậy,” Trì Triệt nghiêng người hôn lên bên má cô. Anh thì thào nói: “Vậy nên tối nay anh có thể ngủ lại được không?”

“Mới vừa nghe còn tưởng rằng chúng ta là friend with benefit*.” Thẩm Ngư hôn lẹ lên môi anh, cô cười: “Nhưng mà có thể nha.”

* FIB (Friend with benefit): Bạn tình, chỉ quen để ngủ với nhau chứ không có quan hệ yêu đương.

Cô càng ngày càng biết cách an ủi anh, truyền lửa cho anh, thậm chí là cười nhạo anh nhưng anh không hề không vui.

Thế nhưng kế hoạch ngủ lại đột nhiên bị bỏ dở ngoài ý muốn. Sau khi ăn tối, hai người đã muốn cùng nhau xem một bộ phim với nhau. Đúng lúc ấy thì Trì Triệt trả lời một cuộc điện thoại xong thì anh lại có chút chần chừ muốn nói lại thôi.

“Sao thế anh?” Cô hỏi người đang quay trở về; lúc anh trò chuyện thì có nhìn cô một cái, cái nhìn đó đã bị cô bắt được.

Trì Triệt cố nén chút hồi hộp trong lòng chần chờ mở miệng, anh khống chế giọng điệu sao cho tự nhiên nhất có thể: “Ba mẹ anh đột ngột trở về nước và hiện đang ở sân bay. Em có muốn đi đón bọn họ với anh không?”

Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu như cô không đồng ý cũng không sao, anh hiểu. Tuy nhiên nếu cô đồng ý thì càng tốt.

Thẩm Ngư vui vẻ đáp ứng: “Được thôi.” Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông trước mặt lập tức biểu hiện ra ngoài sự vui sướng không chút nào che dấu được.

Khi xe chạy được nửa chặng đường, cô dường như chợt nhận ra mình sẽ đi gặp ai.

“Em ăn mặc như vậy có tốt không? Cảm giác quá tùy ý …” Cô nhìn chiếc đầm mình đang mặc quá mức tùy tiện lại còn lộ cánh tay ra ngoài. Có khi nào ba mẹ anh nghĩ cô không có nghiêm túc không? Như nhớ tới cái gì, cô lại nói: “Em không chuẩn bị gì cả, nếu không anh sẽ bỏ em lại ven đường rồi để em đi mua gì đó đợi ở nhà anh?”

Tuy rằng cô không có kinh nghiệm nhưng trực giác nói cho cô biết rằng đi tay không gặp người lớn thì sẽ không tốt.

Anh lắng nghe những suy nghĩ vụn vỡ của cô thì nén cười rồi nắm chặt bàn tay bởi vì có chút khẩn trương mà đang nắm chặt lại ở trên đùi: “Cái đầm này rất đẹp, rất hợp với em.” Mới vừa nhìn thấy cánh tay dài và đôi chân thon thả lộ ra ngoài, mái tóc dài xõa nhẹ trên vai của cô thì anh đã cảm thấy như vậy.

Rõ ràng cô có dáng người không tệ thế nhưng lại thích mặc cái áo đầm rộng như thế này. Song như thế cũng tốt, chỉ có một mình anh biết được toàn cảnh thân thể mềm mại của cô.

“Hơn nữa sau này còn có cơ hội tặng quà mà. Bọn họ đến đột ngột nên biết chúng ta không chuẩn bị.” Anh an ủi cô.

……………..



Dư Hủy cùng với chồng mình – ông Trì Chấn Võ đẩy xe hành lý sang một bên rồi trò chuyện trong lúc đợi con trai. Nhìn thấy người đi đến cách đó không xa còn có một cô gái, bà dùng khuỷu huýt về ông rồi vui mừng đứng lên.

Nhìn thấy mẹ Trì Triệt, một hồi lâu Thẩm Ngư mới có thể liên tưởng hình ảnh hình ảnh “người mẹ hiền dịu” trong miệng anh với người trước mặt mình.

Trong ấn tượng của cô không có bóng dáng của mẹ xuất hiện. Ông Thẩm vừa như là ba vừa như là mẹ nuôi cô khôn lớn, cho cô đầy đủ yêu thương cho nên cô cũng không hâm hộ việc người khác có cả ba và mẹ. Hôm nay nhìn đến bà, cô mới rốt cuộc thay đổi chữ “mẹ” thành người sống sờ sờ.

Vừa dứt tiếng bác thì cô đã bị bà Dư nhiệt tình ôm lấy. Cô xin lỗi vì không chuẩn bị kịp quà gặp mặt thì bà ấy chỉ mỉm cười nói cô đừng để ý. Ông Trì bĩu môi làm cho bà nhớ tới cái gì nên lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra nhét vào tay cô: “Bác tặng cho tiểu Ngư quà gặp mặt.”

Thẩm Ngư ngượng ngùng, cô chưa chuẩn bị cái gì hết thì làm sao không biết xấu hổ mà có thể nhận lấy chứ.

Ông Trì cười nói: “Con nhận lấy đi, nếu như con không chịu nhận thì ngày mai bà ấy sẽ đưa cho con số quà gấp đôi. Bác gái thích nhất là mua quà đấy.”

Cho nên việc Trì Triệt thích chuẩn bị quà nhất định bị ảnh hưởng từ mẹ anh.

Thẩm Ngư nhìn thoáng qua Trì Triệt, thấy anh mỉm cười gật đầu thì cô mới nhận lấy, sau khi cô cảm ơn thì cất nó vào túi.

Bốn người nói chuyện trong chốc lát thì đi về phía bãi đỗ xe. Trì Triệt và Thẩm Ngư đẩy xe đi ở đằng sau.

Anh nhìn bóng dáng cha mẹ mình rồi hỏi cô: “Em cảm thấy ba mẹ anh thế nào?”

“Rất tốt, hiền lành lại xuất sắc, tốt bụng lại nhiệt tình.” Cô đã nghĩ nhiều lần, rốt cuộc thì bố mẹ và hoàn cảnh gia đình như thế nào mới có thể nuôi lớn một người đàn ông tốt như anh như vậy? Ngay khi gặp bố mẹ anh thì cô đã biết: Chính là như thế.

Ba người ở chung nhìn như ba mẹ con cái nhưng cũng giống như bạn bè của nhau.

Anh không bỏ lỡ sự khao khát trong ánh mắt cô, nắm tay cô, anh nói: “Không sao đâu, tương lai họ cũng sẽ là ba mẹ của em.”

__________

Chú thích

[1] Nghệ thuật ẩm thực Kaiseki: là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc trưng là sử dụng nguyên liệu theo từng mùa và sự phối hợp tinh tế giữa các món ăn. Trong một nhóm món ăn, vài món được phục vụ nóng, vài món được phục vụ lạnh, trong khi một số lại được chiên giòn, tùy theo cách chế biến của đầu bếp. Các món được đem lên sao cho vừa vặn với tiến độ thưởng thức của người thực khách.

Một kaiseki trang trọng thường được bắt đầu bằng 1 khay nhỏ với 3 đĩa: cơm, súp và 1 đĩa gọi là mukhôngzuke. Mukhôngzuke điển hình thường là một lát sashimi, hoặc một món theo từng mùa và được trộn với dấm.

Nhóm thức ăn thứ hai là một món ninh, gọi là nimono, được cho vào trong một chén nhỏ. Tiếp theo sẽ là món nướng, thường là thịt nướng hoặc cá nướng. Điểm thiết yếu của ẩm thực kaiseki là nhiều kĩ thuật chế biến và trang trí tinh tế được sử dụng, cộng với sự chọn lọc kĩ lưỡng nguyên liệu thích hợp theo từng mùa.

Xem thêm đầy đủ tại: ww.monnhatban.com/amthuc/am-thuc-vung-mien/nghe-thuat-am-thuc-kaiseki
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.