Thời gian mới thoáng qua một lúc cũng đã gần 6 giờ, mà cuộc trò chuyện giữa Ái Nhi và em gái của cô ở trong nhà xem ra vẫn còn rất rộn rã. Chỉ riêng Doãn Thiên vốn chỉ thích sự yên tĩnh nên anh cứ ngồi lì đọc sách, khẽ nhìn cô lên tiếng: "Về thôi."
"Vâng" Ái Nhi vội nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn, vui vẻ đáp.
Sau một lúc thoát được sự nũng nịu của em gái mình, cứ kéo tay Ái Nhi lại thì cả hai cũng ra đến chiếc xe Doãn Thiên đang đậu trước nhà. Bầu trời trông có vẻ sấp có mưa nên gió lạnh liên tục ùa vào sau gáy của Ái Nhi, khoảnh khắc này khiến cô như giống như phản xạ tự nhiên xoay mặt về phía sau lưng mình.
"Sao vậy ngốc, lần sau chúng ta sẽ thường xuyên về." Doãn Thiên vừa mở cửa bước lên xe vừa lên tiếng.
Lặng lẽ tiến lại gần cửa xe, ánh mắt Ái Nhi hiện lên rõ hình ảnh phản chiếu qua gương chiếu hậu. Dáng người mặc áo khoác màu đen che phủ gương mặt đang đứng đằng sau, có lẽ trông lúc hoảng hốt khi nhận ra đó là ai, cô quay người lại chỉ tay thốt lên: "Death, là Death."
"Gì cơ" Doãn Thiên lập tức bước xuống xe liếc nhìn theo hướng chỉ của cô.
Nhưng trái ngược với lời Ái Nhi, chẳng có ai ngoài những chiếc xe đang chạy qua lại ngang qua con đường khá hẹp. Còn cô thì vẫn đang nheo mắt với dáng đứng chỉ tay, Doãn Thiên phải lại gần xoa đầu trấn an Ái Nhi. Gạt bàn tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-anh-van-ben-em/1920342/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.