"Doãn Thiên, anh làm nhẹ thôi em đau." Ái Nhi khẽ kêu lên bên trong căn phòng khách.
Từ bên ngoài, tiếng bước chân của Thiết Tiểu Văn từ cửa đang lò mò vào. Dừng lại, nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu về tiếng rên ư ử của Ái Nhi cứ vang liên tục và kêu đau: "Lợi hại thật, làm mấy chuyện này sao không khóa cửa vậy nhỉ?"
Khẽ lắc đầu mỉm cười đi tới ghế sofa ngồi đợi, có lẽ bên trong phòng Ái Nhi và Doãn Thiên không biết Tiểu Văn đang ở ngoài bên tiếng rên vẫn còn liên tục vang lên, một lúc sau mới mở cửa bước ra ngoài. Tiểu Văn ngước mặt lên nhìn.
"Cậu đến khi nào vậy, mặt đỏ thế?" Doãn Thiên vừa lên tiếng hỏi vừa bước vào bếp, lấy một chai sữa và ít đá lạnh bỏ vào chiếc khăn bông.
Đưa hai tay lên chạm mặt, nhìn sang phía Doãn Thiên bình thản bước vào lại phòng khách mà không để ý gì đến mình đang ngồi, liên tục chớp mắt nói thầm trong miệng: "Đúng là Doãn Thiên, biết bên ngoài có người vẫn vào làm tiếp được sao?"
"Này Doãn Thiên, có gì.." Thiết Tiểu Văn bước đến gõ cửa, dù cánh cửa phòng khách không hề đóng. Đỏ mặt quay lại nhìn hướng khác lên tiếng, bỗng Tiểu Văn phải ngắt lời.
Khi quay mắt từ từ vào bên trong, Ái Nhi đang dùng khăn bông bọc đá lạnh chườm vào trán của mình trên ghế, còn Doãn Thiên thì ngồi ở dưới xoa bóp mắt cá chân cho cô. Tiếng Ái Nhi vẫn rên ư ử kêu đau, tròn xoe mắt của cô nhìn qua Tiểu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lo-anh-van-ben-em/1920340/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.