“Anh Trạch Nhuận.”
“Cố Ly, đúng lúc lắm, nếm thử chút trà Vân Vụ vừa mới được đưa đến đi.”
“Cảm ơn.” Hai tay Cố Ly cầm tách trà nhấp một ngụm.
“Mùi vị thế nào?”
“Đậm đà và thanh mát.” Cố Ly nghiêng đầu nghĩ, “Cảm giác như mùa xuân.”
“Em thích là được.” Lâm Trạch Nhuận nắm tay cầm chiếc bình sứ màu tím rót cho mình một tách, “Anh có xem bộ truyện tranh mới nhất của em, Cố Ly, nét vẽ của em rất tuyệt.”
Cố Ly nhăn mũi có chút bất mãn, nhỏ giọng nói: “Anh Trạch Nhuận, hình như anh đang dỗ một đứa trẻ.”
Lâm Trạch Nhuận cười nhẹ, “Định nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Cố Ly cúi đầu nhìn cốc trà màu hổ phách, hơi chần chừ, “Đột nhiên em tới tìm anh là vì truyện tranh đã end, tạm thời em chưa nghĩ đến bộ truyện tiếp theo, em sợ…”
Lâm Trạch Nhuận giúp cô nói nốt, “Em sợ rằng những cảm xúc tiêu cực của em sẽ không có cách nào phát tiết nếu không vẽ tranh?”
Cố Ly im lặng không nói.
Lâm Trạch Nhuận cười dịu dàng, “Cố Ly, bình luận của fan dưới mỗi bộ anh đều đã xem, em thì sao?”
“Em không.” Cố Ly không hề giấu diếm đối với anh, “Em không dám xem.”
Giọng anh ôn hòa: “Em có thể đọc thử, fan của em rất đáng yêu.”
Sau khi về nhà, Cố Ly không đọc bình luận của fan ngay lập tức, cô thức trắng mấy đêm mới hoàn thành đoạn kết, cơn buồn ngủ ập đến, cô kéo chăn bông mỏng rồi ngã xuống giường đi ngủ.
Lâm Yến vừa bước ra khỏi cửa thang máy của công ty điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lia-canh/912097/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.