"Tiểu thiếu gia! Ở đây!"
Lâm Cửu Cửu đứng trước cổng trường tìm tới kiếm lui cũng không thấy xe của Lục Ngôn, cuối cùng không tình nguyện lắm chậm chậm rì rì đi tới chỗ xe của nhà mình.
"Chú Lý" – Lâm Cửu Cửu lên tiếng chào hỏi, một chân bước lên xe, nhưng lại xoay đầu nhòm quanh bốn phía.
Chú Lý đương nhiên để ý tới khác lạ của cậu, vội vàng giải thích – "Lục Ngôn tiên sinh hôm nay có việc, cậu ấy cùng đại thiếu gia dặn dò chú tới đón con"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu dạ lên một tiếng, nhanh chóng ngồi vào xe.
Tiếp đó, liền rầu rĩ không vui, cặp sách đeo trên lưng cũng không màng bỏ xuống.
Đồ lừa đảo!
Còn nói cái gì mà cùng nhau ăn lẩu!
Chuyện gấp như thế nào mà ngay cả đón cậu cũng không làm được? Nhất định là hắn đã chán cậu rồi, đàn ông ai cũng như vậy, lúc đầu còn thấy mới mẻ, theo đuổi lâu ngày thì cảm thấy không còn mới mẻ nữa.
Không mới mẻ cái rắm, cả ngày hôm nay cậu còn vì cái tên 'anh Lục Ngôn' kia mà phiền não. Hoàn toàn không đáng. Không đáng một chút nào!
Chú Lý nhìn qua kính chiếu hậu cười hỏi – "Con không vui hả?"
"Dạ không có" – giọng nói của Lâm Cửu Cửu thật buồn.
Cậu nắm chặt di động, nếu 'anh Lục Ngôn' còn không gửi tin nhắn cho cậu, từ nay về sau cậu sẽ không bao giờ qua lại cùng hắn nữa.
Nhưng chưa quá vài phút, di động cậu đổ chuông.
'Anh Lục Ngôn' gọi tới.
Lâm Cửu Cửu rũ mắt nhìn chằm chằm di động, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-phien-tui/171050/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.