Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau
Trời trong xanh không một bóng mây. Mặt trời oai phong toảnắng xuống trần gian. Cây hào phóng xoè tán lá xum xuê rợmbóng một góc nhỏ. Tiếng ve kiêu thất thanh như một bản nhạcrầu rĩ lạ thường. Gió khiêm tốn thổi làm nhạc đệm cho tiếngve. Thời gian lặng lẽ trôi thật nhanh. Không gian, thiên nhiên đềubận rộn thực hiện công việc của mình trên cánh đồng hoa oảihương. Chỉ mình Mary rảnh rỗi ngồi thơ thẩn dưới gốc cây. Màkhông, Mary không hề rảnh rỗi mà ngược lại là rất bận ý chứ.Mary bận suy nghĩ! Oải hương, một loài hoa màu tímđẹp và có hương thơm hút hồn người. Người ta nói hoa oải hươngtượng trưng cho ba điều: sự nghi ngờ, sự chờ đợi tình yêu vàsự thủy chung trong tình yêu như màu tím đặc trưng của nó. Mỗitượng trưng chỉ thích hợp trong một trường hợp nào đó. Thế mà giờ trong tình cảnh này ba tượng trưng đó đều rất giống vớitâm trạng của Mary. Nghi ngờ, Mary đang nghi ngờ tình cảm của Ken dành cho mình có còn như trước không, hay nghi ngờ từ trướctới giờ Ken không hề dành tình cảm cho Mary nhiều hơn người yêucũ. Chờ đợi, Mary đang chờ đợi Ken làm một điều gì đó để Mary có thể tha thứ và tiếp tục bước đi cùng Ken, hay chờ đợitình yêu chân thực và nồng cháy hơn trước nữa. Thủy chung, Marycảm thấy tim mình nhói lên từng cơn khi nhắc đến hai từ này,chưa bao giờ Mary dám nghĩ sẽ phản bội Ken, chưa bao giờ nghĩKen sẽ làm những việc để Mary phải nghi ngờ về lòng thủy chung của Ken, nhưng sự thật luôn phũ phàng mà. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Tại nhà của Kelvin - Anh Kelvin, anh Henry vào ăn trưa đi nè, em làm xong hết rồi đó._Tiếng Jenny từ trong bếp vọng ra Kelvin cùng Henry vào phòng bếp. Dù sao cũng phải ăn rồi mới có sức để lo tiếp chứ. - Mà hai em không ăn hả?_Henry ngồi vào bàn ăn rồi quay sang hỏi Jenny và Emily - Hai anh cứ ăn đi. Em cùng Jenny đem cháo vào bệnh viện cho mẹ anh Ken rồi ăn sau cũng được._Emily - Ừm, vậy hai em đi cẩn thận nha._Henry Hai bóng cao gầy dần khuất khỏi cách cửa nhà Kelvin. Sau khi Emilyvà Jenny đi, Henry và Kelvin tiếp tục ăn sáng. Bữa sáng ngonlành bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Kelvin. Saukhi nghe điện thoại là hai cái gật đầu của Henry và Kelvin, vàsau đó nữa là một làn bụt mù mịt trên con đường do hai chiếcxe mui trần để lại. Tại sân sau quán bar Sam - Cuối cùng tụi mày cũng đến rồi hả?_Thiên Bằng nhìn Kelvin và Henry bằng ánh mắt khinh bỉ rồi mỉa mai nói. - Giờ cậu muốn gì?_Kelvin vẫn lạnh lùng đáp. - Tất nhiên, tao muốn đấu với tụi mày phân thắng thua để dànhquán bar Sam. Ủa, mà Ken và Mary đâu vậy? Có hai đứa mày thôiliệu có đánh nổi tao không?_Thiên Bằng đáp lại bằng giọng châmchọc, đắc ý. - Hèn hạ._Henry buông thả một câu khinh bỉ. - Không nói nhiều, tụi bay..._Thiên Bằng nói rồi búng tay một cái, đám đàn em tầm vài trăm người xông vào. Bên Kelvin cũng không kém. Chỉ là bên bang Thiên Long cũng như bangNhật Nguyệt có 4 người quản lí và nắm chốt trong bang. Nhưnggiờ bang Nhật Nguyệt giờ chỉ còn 2 người thôi. Ngang tài ngangsức, 2 đấu với 4 liệu có thắng được không? Bang Nhật Nguyệt sẽ phải nhường quán bar Sam cho bang Thiên Long thật sao? Tiếng súng nổ, tiếng dao chém, tiếng gậy đập, mùi máu tanh ám lấy khôngkhí. Chém chém rồi đâm đâm, không biết bao nhiêu người đã bịthương và còn có cả người chết. Một cuộc chiến khốc liệtchẳng khác gì thời chiến tranh oanh liệt xưa kia. Bang NhậtNguyệt không thua kém mà thậm chí còn mạnh hơn bang Thiên Long,nhưng vì thiếu Ken và Mary mà tình hình bây giờ bang NhậtNguyệt sắp không thể chống cự nổi. Thường như trước kia, Kelvinkhông phải ra tay mà chỉ đứng quan sát và chỉ huy nên thắng làchuyện bình thường. Nhưng giờ Kelvin phải vừa đánh vừa chỉ huymà lại còn thiếu mất hai trợ thủ đắc lực nên nguy cơ thua rấtcao. Càng lúc Kelvin và Henry càng căng thẳng hơn khi tụi đàn emcứ lần lượt ngã xuống. Cuộc đấu đã kết thúc với một kếtquả là Ken bị đâm một nhát dao từ phía sau nếu khôngcó...."Pặc...Pặc....Pặc....Pặc..." Một loại phi tiêu có mộtđầu nhọn hoắt và đầu còn lại là cỏ bốn lá phi ra bắn hạ tên định đâm dao từ sau lưng Kelvin, và kèm theo là những ngườikhác cũng bị bắn hạ, Thiên Bằng cũng không ngoại lệ. Một điểm chung là tất cả đều bị bắn vào chân. Kĩ thuật bắn có mộtkhông hai này là của... - Mary._Kelvin và Henry quay về phía bức tường-điểm xuất phát của các phi tiêu. Mary mặc một bộ đồ bặm bụi với tông màu đen, tóc búi cao, trên tay vẫn còn cầm ba cây phi tiêu.Mary tiến lại gần Thiên Bằng đangngơ ngác trước sự xuất hiện của Mary. Kelvin và Henry đều nghĩMary sẽ không đến. Nhưng Mary đâu phải người vô tâm vậy đâu. Ừthì Mary cũng đã nghĩ rằng sẽ không đến, nhưng nghĩ lại nhữnglần nhận được giúp đỡ từ mọi người Mary lại thay đổi quyếtđịnh. Vậy là bang Nhật Nguyệt không sợ phải mất quán bar Samrồi. Một cao thủ phi tiêu như Mary xuất hiện thì căng thẳng trong Kelvin và Henry được xua tan hế. Dùng ba cây phi tiêu vuốt nhẹqua mặt Thiên Bằng, Mary mặt sắt lạnh nói. - Đừng bao giờ mơ tưởng lấy quán bar Sam nữa. - Chúng ta đi thôi._Kelvin tiếp lời Mary. Kelivn không muốn làm tochuyện, cảnh cáo Thiên Bằng thế là đủ rồi. Dù không ưa ThiênBằng nhưng Kelvin không muốn giết Thiên Bằng, vì Kelvin không phải người ích kỉ, Kelvin còn nghĩ cho gì-mẹ đẻ của Thiên Bằng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
Chương sau