Màn đêm buông xuống góc phố nhỏ. Đã 23 giờ 59 phút rồi, cóđôi mắt sáng lấp lánh tựa như ánh sao ban đêm vẫn chưa khéplại. Jenny chằn chọc mãi không sao ngủ được. Jenny đang suy nghĩvà sắp sếp lại những chuyện mới sảy ra trong thời gian ngắngần đây. Một cách lôgic, những ngày vừa qua còn đọng lại trongJenny như một thước phim tua chậm lại. "Ai là người đã bắnmình? Hại mình vì mục đích gì?" Hai câu hỏi này cứ quanh quantrong tâm trí của Jenny. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, tấm rèmcửa tung bay theo gió trong không gian một cách tự nhiên, gióngừng thổi để lại hai mảnh rèm bị xô lại tạo thành một khẽhở. Ngước mắt nhìn ra ngoài Jenny khẽ giật mình.... Thành phốhiện lên một cách mờ ảo, những ánh đèn lung linh, nhiều màunhư tô điểm cho thành phố đẹp hơn, nhưng vẫn không bằng ánh trăng sáng trên bầu trời cao kia, rồi còn chấm điểm một vài ngôi sao nhỏ ti sáng lấp lánh nữa. Ánh sáng, âm thanh sống động, chỉvậy thôi sao có thể gọi là đẹp? Nhìn thật kĩ rồi nhắm mắtlại cảm nhận bằng con tim của mình, Jenny thấy những giọt sương của đêm mùa hạ đang nô đùa với những nét đặc trưng của thànhphố về đêm. Thử hỏi trên thế gian này còn có khung cảnh đêmkhuya nào đẹp hơn khung cảnh này nữa? Nó thật hoàn hảo vậy mà sao Jenny thấy nó chẳng có gì mà còn mang một màu đượm buồn. Phải chăng "người buồn thì cảnh có vui bao giờ"...
Gió... Lại một cơn gió thổi qua... Bỗng đôi mắt Jenny khép lại vàtưởng chừng như không thể mở nổi nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-osin-nua-lam-nguoi-yeu-anh-di/3251823/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.