Nhược Thủy không biết về việc Hoàn Nhĩ ngất xỉu cho đến trưa.
Đến giờ ngủ trưa, toàn trường im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu ngoài cửa sổ.
Gót giày của Nhược Thủy có chút thô, khi cô ấy bước phát ra tiếng “đăng đăng”. Cô ấy trốn khỏi lớp học bằng cửa sau và cởi giày.
Chiếc váy dài màu oải hương dài đến mắt cá chân, khi rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu trắng của tuyết trong màu tím tao nhã.
Nhược Thủy kiễng chân chạy thật nhanh.
Từ lớp học đến phòng y tế có một con đường rợp bóng cây.
Nhược Thủy đã nhìn thấy Hoàn Nhĩ và Lục Lộc trên con đường mòn này.
Cô chạy tới, làm rơi chiếc giày trên tay, lo lắng nhìn lên nhìn xuống rồi Hoàn Nhĩ:”Làm sao vậy? Tại sao lại ngất?”
Nhược Thủy vẫn luôn gào to như vậy.
“Không sao.” Hoàn Nhĩ lắc đầu, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: “Đau bụng kinh.”
Nhược Thủy biết Hoàn Nhĩ bị đau bụng kinh dữ dội, nhưng cô chưa bao giờ ngất xỉu nên vẫn rất lo lắng.
Đang nghi ngờ, cô nhìn thấy Lục Lộc bên cạnh.
“L, Hoàn Nhĩ của tôi bị sao vậy?”
Nhược Thủy hợp tình hợp lí hỏi.
Trong mắt mọi người, Nhược Thủy là nữ vương cao cao tại thượng, làm người tùy ý, làm việc tiêu sái, không bao giờ quan tâm ý kiến của người khác.
Cô lạnh mặt, chờ Lục Lộc trả lời.
“Đau bụng kinh.” Lục Lộc phun ra hai chữ.
(Đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247179/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.