Thời điểm Hoàn Nhĩ trở về ký túc xá, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Thư Tâm biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ hỏi Hoàn Nhĩ xem sức khỏe của cô có tốt hơn không và cô muốn ăn gì.
Hoàn Nhĩ cũng đã suy nghĩ kỹ về điều này.
Cô khó khăn sụt sịt mũi.
“Chị ơi, em muốn ăn thịt.” Hoàn Nhĩ vừa nói đã cảm thấy đói bụng, gật đầu khẳng định: “Gà, vịt, cá, cái gì cũng được.”
Khó có được dịp như vậy, cô muốn tùy hứng một lần.
“Được rồi,chị sẽ làm cho em.” Thư Tâm vội vàng gật đầu.
“Ah ah ah – em nữa, em muốn ăn những lát thịt lợn luộc!” Nhược Thủy hét lên bên cạnh.
“Em không thể.” Thư Tâm lập tức từ chối và nói:“Hôm qua cân, em nặng hơn 1 cân rồi.”
Cả khuôn mặt của Nhược Thủy lập tức sụp đổ.
“Chị ơi!” Cô ấy làm nũng.
Thư Tâm phớt lờ.
Hoàn Nhĩ ngồi mộ bên, sau đó liên tục lắc đầu về phía Nhược Thủy.
Thực tế, kỹ năng nấu nướng của Thư Tâm không tốt lắm.
Nhưng ba người họ sống cùng nhau, Thư Tâm là lớn nhất, đương nhiên sẽ chăm sóc hai cô em gái, khi nào rảnh rỗi cô sẽ vào bếp làm món gì đó.
Bánh và đồ ngọt linh tinh, cả các món mặn nữa, cô cũng làm được vài món.
Và đây, khi các món ăn được bưng ra khỏi nồi và được phục vụ, Nhược Thủy và Hoàn Nhĩ đã nhìn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247177/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.