Trên sân khấu thì không cảm thấy gì.
Nhưng ngay khi bước xuống sân khấu, cô thấy chân như nhũn ra.
Cô trấn an tinh thần và chạy vào khán phòng trước khi lui vào hậu trường.
Cô đã nhìn thấy Lục Lộc.
Cô chắc chắn đó là cậu.
Cô biết rằng cậu sẽ đến.
Hoàn Nhĩ chạy đến bên cậu, ngẩng đầu nhìn cậu cười.
“Cậu đến khi nào?” Cô hỏi.
“Vừa rồi.”
“Thế nào?” Hoàn Nhĩ hỏi, cô múa thế nào.
“Ân.” Lục Lộc chỉ gật đầu nói một chữ.
Hoàn Nhĩ nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Ân là gì? Lả tốt hay không tốt đây?
Hoàn Nhĩ không mong đợi để nghe bất cứ điều gì tốt đẹp từ miệng cậu.
“Chờ mình một chút, minh đi thay quần áo.” Hoàn Nhĩ vẫn đang mặc trang phục biểu diễn, đứng trước mặt Lục Lộc thế này, cô luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hoàn Nhĩ xoay người lại, sợ Lục Lộc rời đi, đặc biệt dặn dò: “Cậu đừng đi, đợi mình một lát, một lát thôi.”
Sau đó cô vội bước nhanh đi.
Hoàn Nhĩ chỉ mất năm phút để quay lại.
Cô thay một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác denim ngắn thành một chiếc áo khoác dài, cô không trang điểm, nói vội một câu với Thư Tâm, cô liền chạy ra ngoài.
May mắn thay, Lục Lộc vẫn ở đó.
“Cậu định ở lại công ty?” Bên ngoài mặt trời đã lặn, trời cũng đã tối.
Mọi hôm tầm này, Lục Lộclẽ ra phải ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.