Đúng vậy, là mình thích cậu trước.
Nhưng là nếu cậu cũng thích mình――
Lục Lộc, vậy sẽ không phải rất tốt sao?
Môi cô kề sát ngay bên tai cậu, hơi thở thơm ngọt mềm mại chậm rãi truyền đến bên tai cậu.
Sau đó, Hoàn Nhĩ nhẹ nhàng cười.
Cô đã quyết định một việc gì thì sẽ không trốn tránh.
Mà cô nếu đã theo đuổi, cũng sẽ không buông tay.
Lục Lộc kinh ngạc nhìn cô.
Đè lại đầu cô, trên người liền――
“Cho cậu ăn kẹo nha, rất ngọt.” Hoàn Nhĩ không thể lui về phía sau được, liền đem kẹo que trong tay nhét vào trong miệng cậu.
Kỳ thực Hoàn Nhĩ có chút kích động.
Trong nháy mắt cô nhìn thấu ý của Lục Lộc, nhưng ở vào thời điểm này, trái tim của cô vẫn nhảy đến lợi hại, không có biện pháp để nó lập tức bình lặng.
Cô dời ánh mắt, không nhìn cậu.
Lục Lộc cắn kẹo que, răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, “Rộp rộp” một chút, đem que kẹo kia nhai nát.
“Ừm, quả thật rất ngọt.”
Cánh môi kia, dính kẹo trong suốt.
“Đúng không, mình nói rồi mà.” Hoàn Nhĩ vỗ tay một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Mình còn mang theo rất nhiều đây, mình đi lấy cho cậu.”
Hoàn Nhĩ xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ là còn chưa có chạy được vài bước, Lục Lộc đã giữ chặt tay cô.
“Chậm một chút, không ai ở phía sau đuổi theo cậu.”
“Được.” Hoàn Nhĩ gật đầu thập phần nhu thuận.
Trên hành lang cực kì yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lam-nung-voi-anh/2247161/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.