Chương trước
Chương sau
Buổi chiều thứ hai, các thầy cô tổ chức họp định kỳ hàng tháng nên học sinh tự học.

Chu Ngự không biết lấy từ đâu ra quyển đề luyện thi tiếng Anh, miệng cắn bút, mắt không chớp ngồi đọc đề.

Ngậm bút giống hệt cách ngậm điếu thuốc, nhìn là biết con người…

Không có tí khí chất nào mà học sinh nên có.

“Động từ không chừng thức to mặt sau cùng động từ nguyên hình, đúng không?” Chu Ngự hỏi.

Sở Dao cảm thấy tai mình có vấn đề, Chu Ngự… đang học bài à?

“Đúng hay không thế, đối với học sinh cấp ba thời gian chính là vàng là bạc đấy.” Chu Ngự giục cô.

Sở Dao:?

“Ờ đúng đó.” Sở Dao đáp một tiếng.

“Ò.” giải được một câu, Chu Ngự có cảm thấy thành công đang đến gần, “Tôi cũng thông minh quá đi.”

Tai cô chắc chắc bị hỏng rồi, không hỏng cũng phải hỏng!

Sở Dao giật giật khoé miệng, tiếp tục làm bài.

“Chậc, cậu phải cẩn thận một chút, chứ tôi chỉ cần cố gắng một chút là có thể vượt qua cậu đấy.” Chu Ngự – người đang cố gắng thu hút sự chú ý – lên tiếng

“Cậu là học sinh à?” Sở Dao khép hờ đôi mắt, không để ý đến lời khiêu khích của Chu Ngự.

“Tôi chính là một học sinh nghiêm túc.” Được đáp lời, Chu Ngự phấn khởi lấy đồ từ trong túi quần ra.

Thẻ lấy nước, thẻ cơm, thẻ học sinh, cái gì cần có đều có hết.

“Được, thế thì cậu cố lên.” Sở Dao thuận miệng cổ vũ một câu.

Chỉ một tuần thôi, tuần sau Chu Vọng sẽ trở về, cô có thể chịu đựng, không sao hết.

Bộ đề luyện bị lật thêm vài trang, Chu Ngự gãi đầu, không chọn được đề mình thích.



“Đề này không được, đề này cũng không được,” Chu Ngự lật hết bộ đề, “Tôi mua phải bộ đề khó đúng không nhỉ? Đây là bộ đề cho học bá làm à?”

“Sở Dao, cậu xem hộ tôi đi.” Chu Ngự đẩy bộ đề sang phía Sở Dao.

Sở Dao liếc mắt sang nhìn, tiếng Anh bắt buộc 2.

“Bắt buộc 2, đây là sách lớp 10, hiện tại là kỳ hai lớp 11.” Sở Dao giải thích, “Cậu mua sai rồi, nếu cậu muốn đuổi kịp tiến độ thì phải mua bắt buộc 4, nhưng mà cũng vừa hết tuần trước rồi.”

“Hả? Thế là tôi phí 30 tệ à?” Chu Ngự tỏ vẻ chán đời.

Sở Dao khó hiểu nhìn cậu, không thể nào hiểu nổi trong đầu cậu nghĩ gì.

“Mua đề tiếng Anh thì mua bộ đề luyện hoặc mua đề thi trắc nghiệm mô tả đề thi thật, câu hỏi trùng với sách giáo khoa.” Sở Dao lấy ra một quyển mô tả đề thi, đổi sách cho Chu Ngự, “Đây, làm cái này.”

“Được.” Trước khi mở sách, Chu Ngự nhìn chằm chằm cây bút đen trên tay mình vài giây, “Sở Dao, cậu có bút chì không? Sách của cậu tôi không thể viết bút mực vào được.”

“Không sao đâu” Sở Dao hừ lạnh một tiếng, khinh thường tên lưu manh giả danh tri thức này, “Quyền này tôi làm xong rồi, chỉ cần cậu không vẽ lung tung vào sách là được.”

Chu Ngự: …Là cậu suy nghĩ nhiều.

Cũng vì ấn tượng đầu tiên quá sâu, nên từ trước đến nay Sở Dao chưa từng coi cậu là học sinh.

Giống như thật sự chăm chỉ, mãi cho đến khi tan lớp tự học buổi tối, Chu Ngự vẫn ôm quyển đề thi tiếng Anh, không có biểu hiện dừng lại.

Đúng là rất chăm chỉ, nếu không phải nhìn thấy số trang trên bộ đề vẫn còn là trang số 5 thì Sở Dao đã tin là thế rồi.

Quên đi, dù sao cũng không hi vọng quá cao vào việc học được.

Tan học, Chu Ngự không có sách nên không cần dọn dẹp, cũng không vội đi về, ngồi im một chỗ.

Sở Dao cất đồ vào cặp sách xong rồi đi ra khỏi lớp.

“Sở Dao, tôi có xe, để tôi đưa cậu về.” Chu Ngự tung tăng chạy theo.

“Tôi không cần cậu đưa về.” Sở Dao đổi hướng, tránh Chu Ngự.

“Không phải, tôi đang đoán có phải lúc tan học Chu Vọng cũng nói như vậy với cậu hay không?”

Không biết có phải Chu Ngự cố ý nhắc tới hay không, nhưng cũng thành công làm bùng lên cơn giận của Sở Dao.

“Cậu cũng xứng so sánh với Chu Vọng à? Cầm mấy tờ giấy, mấy cái bút mà cũng đòi ra dáng học sinh à?”

Chu Ngự liên tục quấy rầy cô, thậm chí ngồi ở chỗ Chu Vọng, cô vẫn có thể chịu được, nhưng nếu Chu Ngự so sánh mình với Chu Vọng thì Sở Dao không thể bình tĩnh được.

“Cậu coi thường tôi?” Chu Ngự chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn sang hướng khác.

“Tôi không khinh thường cậu, tôi chỉ cảm thấy không ai có thể so sánh được với Chu Vọng.” Sở Dao tự tin, không ai có thể so sánh được với Chu Vọng, “Chu Ngự, tôi đối tốt với cậu, là vì cậu là anh của Chu Ngự, chỉ như thế mà thôi.”

Chu Ngự nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

Sở Dao không nhìn ra nổi trong đôi mắt kia mang theo cảm xúc gì.

Mèo Ragdoll đang nằm trên bậc thềm bên cạnh, lúc này đã đi lại đây, cắn ống quần đồng phục của Sở Dao.

Sở Dao cúi đầu, tránh sang bên trái một bước, nhẹ nhàng kéo con mèo ra.

Hành động này giống như giáng một đòn xuống Chu Ngự, ban ngày còn thích mèo con như vậy, hiện tại lại vì cậu mà không thích nữa.

“Được.” Chu Ngự cong lưng bế mèo của mình lên, nhàn nhạt cất lời, “Về nhà.”

Chu Ngự nói với chú mèo, sải bước rời đi.

Sở Dao nhìn theo bóng dáng của Chu Ngự, không rõ câu nói kia là nói với mèo hay nói với mình.

Về đến nhà Sở Dao đi thẳng về phòng, hôm nay Vương Ngọc Châu bận việc ở cửa hàng đan móc, đêm nay không về nhà, sau khi đi đến phòng bên cạnh lấy chìa khoá, Sở Dao nhanh chóng đi rửa mặt.

Quyển bài tập tiếng Anh của Chu Ngự được Sở Dao cất ở trong cặp sách mang về nhà, đề luyện tiếng anh này rất mới, phù hợp để ôn thi đại học. Sở Dao định một vài ngày nữa sẽ lấy ra để ôn tập một chút.

Bộ đề này không nhiều lắm, có thể làm xong rất nhanh, nhưng đêm nay Sở Dao lại có tâm sự, bình thường nửa tiếng có thể làm xong, hôm nay một tiếng trôi qua vẫn chưa hoàn thành.

Làm xong bài tập, Sở Dai lấy điện thoại vào khung chat với “Chu Vọng”.

【Chu Vọng, lúc nào thì cậu về, mình hơi nhớ cậu.】

Sau khi phản ứng lại tin nhắn mình vừa nhắn, Sở Dao giật mình xoá đi, suy nghĩ trong lòng của cô trong lúc hoảng loạn đã biểu hiện ra ngoài.

Xoá tin nhắn đó, Sở Dao chỉ gửi lại một câu đơn giản.

【Chu Vọng, cậu bên đó thế nào?】

Nửa tiếng sau không thấy Chu Vọng rep, Sở Dao ngơ ngác mà nhìn khung chat.

Chuẩn bị cho kì thi chắc là rất bận, Sở Dai thở dài, bóc một hộp sữa chua, vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng.

Cô chép miệng, nhìn bao bì, nhãn hiệu này, vẫn là sữa chua uống ngon hơn.



Lớp chọn từ trước đến nay không cùng một nhóm với hội học sinh, trong mắt thầy cô, hội học sinh biểu hiện cho sự không đàng hoàng, đặc biệt là giai đoạn cấp ba này, học sinh tất khó quản lý, tham gia vào hội học sinh chắc chắn là đang tìm lí do để trốn học.

Nhưng thứ tư này ban lãnh đạo đến kiểm tra, các ban vệ sinh kỷ luật và cảnh quan trường học phải giữ sạch sẽ.

Mỗi học kì sẽ có một vài lần như vậy, đây là lần thứ ba, ban kỷ luật hội học sinh đến đến Lớp 11A1 kiểm tra.

Chu Ngự tất nhiên là không biết chuyện này, lại ngại chuyện hôm qua với Sở Dao, hai người không nói chuyện với nhau cả sáng nay.

Sở Dao tâm trí dành hết cho bài tập, Chu Ngự bên cạnh nằm gục trên bàn ngủ hết buổi sáng.

“Xin chào, hội học sinh đến kiểm tra.” Tiếng gõ cửa vang lên, cả lớp đứng dậy.

Trước cửa tiếng động rất lớn, cho dù không có tiếng này. học sinh phía sau cũng loạn lên.

Không có cách nào, quy định của trường cứng ngắc nhưng từ trước đến nay vẫn phải hợp tác, điều này thầy hiệu trưởng cũng đã nêu ý kiến.

Sở Dao liếc mắt nhìn người nào đó đang ngủ, trong lòng thầm nghĩ không nhắc Chu Ngự, chính cậu ta còn không quan tâm, cô việc gì phải lo lắng.

Người đi đầu kiểm tra là một nữ sinh, mái tóc dài ngang vai, thắt chiếc nơ màu hồng.

Nội quy của trường không cho phép nữ sinh xõa tóc, không hiểu sao hội trưởng hội sinh viên lại ‘Biết luật mà vẫn vi phạm’.

Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, chính là điều đang xảy ra trong trường học.

Lớp chọn quan tâm hàng đầu của học sinh là học tập, kiểu tóc hay trang phục đều không có vấn đề, cho đến khi kiểm tra đến hàng cuối chỗ Sở Dao.

“Bạn học, hội học sinh kiểm tra.” Học sinh đi đầu nhắc Chu Ngư

Sở Dao không lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi sách giáo khoa.

Không liên quan đến cô, không liên quan đến cô.

“Bạn học, hội học sinh kiểm tra.” Nữ sinh kia nhắc lại lần nữa.

Lúc này Chu Ngự mới lười biếng đứng dậy, dịu đôi mắt còn đang buồn ngủ, phát hiện tất cả học sinh đều đứng dậy, không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì thế?”

“Hội học sinh kiểm tra.”

Theo lý thuyết mà gặp tình huống không chú ý kiểm tra thì cán bộ kỷ luật ghét nhất nhưng cũng thích nhất, tuy rằng thể hiện được suy uy nghiêm nhưng cũng không thoải mái, nhưng ghi tội người khác so với cảm giác bị nghi ngờ thì vẫn thích hơn.

Nhưng nữ sinh kia nói đến lần thứ ba vẫn không có biểu hiện như thế, cô vẫn nói nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Chu Ngự, lại nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Bạn học, bạn tên là gì, sao áo đồng phục không kéo chỉnh tề?”

Nữ sinh cố ý vô tình nhìn phía trước ngực Chu Ngự, nhìn xuống phía bụng.

Sở Dao không khỏi nhìn theo ánh mắt của cô ta, áo đồng phục màu trắng không che được dáng người hoàn hảo, áo đồng phục to rộng mặc trên người ngược lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Sở Dao bừng tỉnh, không trách được.

“Này, tôi đang hỏi cậu tên gì?” Nữ sinh kia không có ý định từ bỏ.

“À…” Vẻ mặt Chu Ngự vẫn đầy vẻ mệt mỏi, liếm đôi môi khô khốc, lộ ra đôi môi màu hồng nhạt ướt át, “Chu Ngự.”

Không trả lời cũng không được, Chu Ngự cũng hiểu đám người này đang đứng ở đây là vì cậu, lời chủ nhiệm lớp dặn dò cậu vẫn nhớ.

Cô gái gật đầu, tay cầm bút dừng một chút, xoay người đi ra khỏi lớp cùng thư kí.

Ngay sau đỏ cả lớp lại ngồi xuống bắt đầu học tập, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Ngoại trừ Sở Dao vừa rồi đứng cách nữ sinh kia rất gần, cô nhìn thấy rõ ràng, quyển sổ của nữ sinh này sạch sẽ, không viết một chữ.

Đây là dựa vào giá trị nhan sắc à?

Sở Dao nảy sinh suy nghĩ trong đầu, nhưng lại giấu đi, bình tĩnh làm tiếp bài, nhưng vẫn không thể tập trung được, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh trước ngực Chu Ngự…

Rõ ràng là một thiếu niên, nhưng lại có hơi thở của sự trưởng thành, một chút quyến rũ mê người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.