Cờ đỏ vừa đi kiểm tra xong, Chu Ngự lại lăn ra ngủ.
Hai má có vết hằn màu hồng nhạt, lông mi Chu Ngự rất dài, lúc cậu nhắm mắt còn chớp chớp vài cái.
Rõ ràng là cậu ngủ mà Sở sao lại cảm thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy người cô.
Tay Sở Dao run lên, vỗn dĩ cô nghĩ đáp án là A, không hiểu sao lại viết thành đáp án B.
Sở Dao hoảng loạn gạch đi, muốn viết thành đáp án đúng, nhưng tay cô như bị ma nhập, mãi không biết xong.
Cô cầm quyển sách tiếng Anh, một lúc sau mấy tờ giấy bị rơi ra.
Trên tờ giấy ấy toàn là tên cô.
Cô chỉ đưa vở cho Chu Ngự xem, chắc là cậu viết.
Sương mù giăng kín cảnh vật, Sở Dao ngẩn người, không thể che giấu tâm tư của bản thân.
Có thể lúc chán Chu Ngự mới biết, hoặc là cố tình làm trò cười để cô phát hiện ra.
Nhưng dù mục đích là gì thì Sở Dao không dám nghĩ nhiều, cô quá đơn thuần, thanh xuân của cô như một tờ giấy trắng.
Sở Dao không muốn thừa nhận, cô tập trung vào học, không muốn nghĩ nữa.
“Cậu không khỏe à?”
Người bên cạnh đang ngủ say đột nhiên mở miệng, Sở Dao vò tờ giấy lại, nắm chặt trong tay.
“Không, chỉ thấy hơi nóng thôi.” Sở Dao đáp, cô không muốn người khác nhìn ra suy nghĩ của mình.
Không sao cả, mọi thứ chỉ mới nhen nhúm mà thôi, cô có thể ngăn lại được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-treu-choc-toi/2501228/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.