Lúc tan học, Chu Vọng ngỏ ý đưa Sở Dao về nhà nhưng cô từ chối.
Chu Vọng cũng không ép, chào cô rồi khoác balo về nhà.
Sở Dao quay lại nhìn cậu, thấy hình như Chu Vọng cao lên rồi.
Lần này cậu không ở lại lớp, nghe thấy chuông tan học là đi về, trong trường có nhiều học sinh, ai ai cũng vui đùa náo nhiệt.
Ánh hoàng hôn nhuộm cả cảnh vật, còn có ánh sáng lấp lánh nổi bật giữa không trung.
Chu Vọng tránh vũng nước, cậu rảo bước về nhà, cúi đầu nhìn đường, không nhìn thẳng về trước.
Tới khi trên vũng nước in bóng người nhàn nhạt, Chu Vọng mới dừng lại.
Chỗ này cách trường một đoạn xa, Chu Vọng khoác balo trên vai, lẳng lặng tránh đi.
“Ê, mày là em mà chẳng lễ phép gì cả.”
Chu Ngự đi sau khoác tay lên vai Chu Vọng.
Chu Vọng tránh đi, tiếp tục bước tiếp.
“Ê này, tao mang vali về hộ mày mà mày không cảm ơn tao à?” Chu Ngự cà lơ phấp phơ, chẳng nghiêm túc gì, đá viên đá nhỏ ven đường tới chân Chu Vọng.
“… Cảm ơn.” Chu Vọng đá viên đá kia vào vũng nước, nước bắn lên làm bẩn giày hai người.
“Chẹp chẹp.” Chu Ngự cũng không tức giận, lại tìm một viên đá nhỏ khác đá vào chân Chu Vọng.
Hai người là anh em, gương mặt na ná nhau, nhưng nhìn kĩ lại thì chẳng giống gì.
“Xe kìa.” Chu Ngự hếch cằm ra phía đường, kéo Chu Vọng đi vào trong, lẩm bẩm bảo: “Muốn bị đâm chết à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-treu-choc-toi/2501222/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.