Cỏ xanh ven đường đọng cả nước mưa và bùn đất, không khí thoải mái tươi mát.
Chu Ngự cầm chìa khóa bước ra ngoài, đột nhiên thấy mình như được giải thoát.
Căn biệt thự tối om như có sương mù bao quanh.
Làn khói bao trùm căn nhà, còn có cả mây đen nữa.
Cơn mưa to tạnh hẳn, trên đường tấp nập ồn ã, tốp 5 tụm ba nói cười với nhau.
Chu Ngự rảo bước đi về phía trước, áo đồng phục ướt mới khô được một nửa, gió thổi qua còn để lại giấu vết nước mưa.
Cậu chắp tay lên miệng, hít thở một hơi sâu mới đi tới cửa hàng sửa xe.
Chiếc ô tô nằm trên đất, không còn dáng vẻ ngông cuồng như ban sáng nữa.
Chu Ngự đi tới, liếc qua, hỏi: “Có thể sửa không?”
Trong quán có một chàng trai, ông quần dính bụi bẩn dầu nhớt, lau tay mấy cái, cầm kìm đáp: “Không biết, mưa ngập thế mà, nước trào vào trong rồi, hòa lẫn với dầu luôn.”
“Vương Hưu, mày ăn không ngồi rồi à, có cái xe thôi cũng không sửa được.” Chu Ngự kéo ghế ra, mắng cậu ta.
“Mày mới là người không cẩn thận ý, xe quý đắt tiền thế này mà còn để trong lán xe, hôm nay thời tiết thì chẳng ra đâu, không hỏng mới lạ đấy.” Vương Hưu cầm kìm và thùng dụng cụ, ngồi xổm chữa tiếp, lắc đầu bảo.
Chu Ngự nhíu mày, cầm lon nước có gas từ trong tủ lạnh, ném cho Vương Hưu một lon, cậu đi tới bỏ chiếc sợi dây đỏ vào túi.
Vương Hưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-lai-treu-choc-toi/2501220/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.