Chương trước
Chương sau
Edit: tiểu an nhi

"Thẩm Hi, rốt cuộc em khách sáo với anh cái gì? Tất cả có chỉ 63 đồng mà em cũng phải trả lại cho anh?" Lâm Dục Đường lại chất vấn thêm một lầnnữa, giọng điệu ngoài sự khó tin ra còn ẩn chứa một chút lạnh nhạt. Mộtlát sau, anh dường như nhận ra thái độ của mình có hơi bất thường liềnảo não quay đầu, trong lòng âm thầm tức giận với hành động của bản thân. Lúc này, gió đêm lành lạnh quét qua, thổi bay vạt áo sơ mi kẻ caro củaanh.

Thẩm Hi cúi đầu, cô cũng không muốn cùng Lâm Dục Đường cãi nhau về vấnđề này. Hai người đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, cô sống trên đờimới được hai mươi năm, do vậy có thể nói là Lâm Dục Đường đã là một phần rất quan trọng đối với cô trong suốt những năm tháng đã qua. Từ nhỏ,Lâm Dục Đường đã chơi cùng cô, dạy cô làm bài tập, cô bị nam sinh chặnđường cũng là anh xông tới kéo tay cô về nhà.

Lâm Dục Đường khi còn bé đặc biệt thanh tú, thường bị người ta tưởngnhầm là bé gái, nhưng ở trước mặt cô, anh luôn là một “người đàn ôngnhỏ”.

Đến bây giờ Thẩm Hi vẫn còn nhớ rõ, khi cô học lớp một đã cùng một bạnnữ trong lớp cãi nhau. Bạn nữ kia có thể coi là nữ vương phách lối củalớp, bởi vì cô ta có người anh trai đang học lớp năm đánh nhau rất lợihại.

Hầu hết học sinh trong lớp đều là con một, có anh trai là một chuyện vôcùng đặc biệt. Mà học sinh lớp năm lại khiến các bạn nhỏ lớp một vừakính vừa sợ. Khi đó Đường Đường mới học lớp ba, cô rất lo lắng chạy đihỏi Đường Đường xem làm như thế nào. Đường Đường sẽ không để cho cô phải sợ hãi.

"Nhưng anh trai bạn ấy học lớp năm, anh đánh không lại đâu, anh mới học lớp ba thôi......"

Khi đó, Đường Đường cũng không cao, trước ngực còn đeo khăn quàng đỏđính phù hiệu. Anh nâng cao cằm nói với cô: "Không sao cả, lớp năm cũngkhông sợ."

Lúc ấy cô nhìn khăn quàng đỏ trên ngực Lâm Dục Đường, đỏ thật đỏ nha. Đó cũng là nguyên nhân chính của việc dù chưa đủ tư cách vào đội thiếuniên nhưng cô vẫn đi mua trước một cái khăn quàng đỏ cho mình

......

"Thẩm Hi, em không muốn dùng tiền của anh là vì ghét anh sao?" Lâm DụcĐường im lặng thật lâu, sau đó mới lên tiếng. Khi anh nói đến từ “ghét”thì bỗng phát hiện ra bản thân có chút không chịu nổi nếu cô làm vậy vìlý do này.

Thẩm Hi cúi đầu bước đi, Lâm Dục Đường liên tục chất vấn khiến cho côhết sức khó xử. Không phải Thẩm Hi cố ý muốn cùng anh vạch rõ quan hệ,lại càng không ghét anh. Cứ coi như cô đã từng tức giận về việc anh choLăng Triều Tịch mượn tiền nhưng khi đó tức giận là bởi vì cô coi anh làmột nửa của cuộc đời mình sau này.

Chỉ có điều hiện giờ, cô và Đường Đường đã không còn khả năng có loạiquan hệ đó nữa. Nhưng Đường Đường vẫn là Đường Đường nha, anh vẫn làngười bạn tốt nhất của cô. Cho dù anh thực sự thích Lăng Triều Tịch,nhất định muốn cùng cô ta ở chung một chỗ thì mới đầu có thể cô sẽ tứcgiận, nhưng cuối cùng vẫn sẽ tha thứ mà thôi.

Thời gian quá mức nhẹ nhàng, cho nên con người ta luôn có thể dễ dàng tin tưởng cùng tha thứ cho một người.

"Đường Đường, anh đừng nói như vậy." Thẩm Hi khẽ mở miệng, "Sao em lại ghét anh được."

Cô vĩnh viễn sẽ không ghét anh, kể cả khi anh có ghét cô đi chăng nữa.

"Được rồi, là do anh chuyện bé xé ra to." Lâm Dục Đường thở phào nhẹnhõm, anh đặt một bàn tay ở trên bả vai cô, chủ động xuống nước, "Hômnay tâm trạng không tốt sao?"

"Không phải......" Thẩm Hi ngước mắt nhìn Lâm Dục Đường, không biết nên nói như thế nào. Chỉ có điều, cô không muốn gạt anh, cho nên saumột chút do dự mới nói: "Đường Đường, trước kia em dùng tiền của anh làbởi vì coi anh là chồng tương lai của mình. Vậy nên mới làm thế là đểhưởng thụ trước quyền lợi."

Lâm Dục Đường nhất thời không nói lời nào, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, đợi cô nói tiếp.

Thẩm Hi đi hai bước: "Trong khoảng thời gian này em đã nghĩ rất nhiều,cảm thấy bản thân thật khó hiểu, không phân biệt được rõ ràng...... Tóm lại, hành vi lúc trước của em là không đúng, hiện tại phải thay đổi một chút......"

Nếu cô còn tiếp tục thoải mái tiêu tiền của Lâm Dục Đường nữa thì nóikhông chừng về sau anh kết hôn, vợ của anh sẽ mở một topic trên diễn đàn có tên là "[Tám nhảm] cô nàng thanh mai trúc mã “cực phẩm" của chồngtôi” để mỉa mai cô cũng nên!!!

Khi cô nói xong, Lâm Dục Đường vẫn không mở miệng.

Thẩm Hi cúi đầu, chớp mắt, cô nhạy cảm phát hiện ra không khí hiện giờcó chút không ổn, cho nên cô lập tức đưa tay vỗ vỗ Lâm Dục Đường, cườito: "Ha ha, đại loại là thế đấy, anh hiểu mà, có đúng không?"

Lâm Dục Đường nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Một lát sau,anh nói: "Nếu là bởi vì nguyên nhân em vừa nói thì chuyện này rất dễgiải quyết."

Đại não Thẩm Hi nổ “bùm” một tiếng.

Một tay Lâm Dục Đường cầm túi đồ vừa mua ở siêu thị, tay còn lại cầm cái ví da màu đen trực tiếp nhét vào tay Thẩm Hi, nghiêm túc lên tiếng:"Năm nay em tròn 20 tuổi rồi, anh cũng đã 22, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn."

Thẩm Hi lại cảm thấy “bùm” một tiếng nữa, hai chữ “kết hôn” khiến chođầu cô hoàn toàn ngưng trệ, dẫn tới việc nghẹn lời không mở miệng nổi.

——

Hà Chi Châu ở ngoài ban công hút thuốc lá, từng vòng khói trắng quấn quanh ngón tay thon dài tao nhã.

Một người hút cũng thấy hơi buồn, anh rất không phúc hậu mời mọc lôi kéo hai người đang ở bên trong. Chỉ có điều Hầu Tử và Tráng Hán đều kiênquyết từ chối, tiếp tục khổ luyện vũ đạo. Tiếng nhạc trong phòng đinhtai nhức óc, khiến Hà Chi Châu càng nghe càng thấy bực mình.

Tráng Hán nhảy cực kỳ hăng hái, vừa nhảy vừa gào to với Hà Chi Châu bênngoài ban công: "Lão đại, cậu nhìn xem động tác này tôi nhảy có đẹp haykhông?"

Hà Chi Châu ngước mắt lên liền nhìn thấy Tráng Hán đang hướng về phía anh lắc lắc cái mông.

Một chút hứng thú Hà Chi Châu cũng không có, anh tựa người vào lan cancho đến lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Ấn nút nghe điệnthoại, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói cực kỳ giận dữ:"Hà Chi Châu, cháu đi khắp nơi nói với người ta là ông nhảy ở quảngtrường có đúng không?!"

Hà Chi Châu vỗ trán, nhớ lại chuyện này liền vội vàng giải thích: "Ông nội, đây chỉ là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm??? Chủ tịch Vương gọi điện tới hỏi có phải chân ta đã tốt rồihay không? Ông ấy bảo cháu trai đích tôn của ta nói với người khác, cáigì mà ta rất thích nhảy điệu Gang Nam......"

Điệu Gang Nam...... Gang Nam style?

Hà Chi Châu hít sâu một hơi, chỉ có thể thành khẩn nhận lỗi: "Là lỗi của cháu, do cháu đùa giỡn quá trớn."

"Đùa giỡn mà lại dám đặt điều lên đầu ông nội. Thằng nhóc nhà ngươi cũng quá lưu manh rồi, đúng là làm ta tức chết mà!" Ông Hà quả thực vô cùngtức giận, sau khi mắng một trận hả hỏa mới đe dọa bằng một câu hung áchơn, "Dù tuần này cháu có đến thăm ta...ta cũng không tha thứ cho cháuđâu!"

"Vâng." Hà Chi Châu cúp điện thoại di động, nhấc chân bước vào trongphòng. Thấy anh đi vào, Hầu Tử đang khiêu vũ liền dừng lại, thuận miệnghỏi: "Lão đại, ai vừa gọi điện thoại cho cậu thế?"

"Ông nội tôi." Hà Chi Châu trả lời.

Hầu Tử lập tức nở nụ cười tươi rói, nhớ đến một chuyện: "Mấy ngày trướcba tôi muốn tới thăm ông cậu, có hỏi tôi nên tặng quà gì mới được. Tôinói với ông, cứ mang đến mấy đĩa nhạc nhảy trên quảng trường, ông cậuchắc chắn sẽ thích."

Ha ha…. Hà Chi Châu để điện thoại xuống, rốt cuộc anh cũng đã biết lờiđồn làm cách nào mà bay tới tai của ông nội. Anh có thể tưởng tượng ranét mặt của ông nội khi nhận được mấy cái đĩa CD nhạc rồi.

Tráng Hán hoàn toàn nhập hồn vào bài khiêu vũ, khi tiếng nhạc vừa dứt,anh ta vỗ vỗ hai tay, sau đó chỉ chỉ về hướng Hà Chi Châu: "I want ~no¬body, no¬body, but you~!"

Hà Chi Châu thật muốn ném một quyển sách vào mặt Tráng Hán để cho anh ta tỉnh táo lại.

Mấy ngày gần đây quả thực Tráng Hán không được tỉnh táo cho lắm. Anh tacòn bận suy nghĩ xem, sau khi “Cúp Thanh niên” kết thúc, anh ta có thểdựa vào kỹ thuật khiêu vũ cao siêu của mình thu hút được ánh mắt của bao nhiêu học muội; nhưng đồng thời lại nghĩ: 3000 học muội so ra vẫn kémhơn một lão đại mềm mại yếu đuối.

Chú thích: nhất định phải là lão đại mềm mại yếu đuối mới được.

Hà Chi Châu ở trong phòng ngồi ngẩn người, bên tai chỉ nghe thấy tiếngTráng Hán cùng Hầu Tử thảo luận về tiết mục biểu diễn tại “Cúp Thanhniên” sắp tới. Anh càng nghe càng thấy có cái gì đó không đúng, sau đóanh gửi tin nhắn qua tài khoản cho Thẩm Hi, nội dung hết sức đơn giản:"Giải thích một chút về chuyện khiêu vũ tại “Cúp Thanh niên” đi."

Đáng tiếc buổi tối tâm tình của Thẩm Hi không được tốt cho lắm nên không có lên mạng, do vậy mà hoàn toàn không thấy được tin nhắn mà Hà ChiChâu gửi đến. Thẩm Hi đi ngủ khá sớm, phòng 636 không có điều hòa, côliền ôm cái quạt máy nhỏ lên giường, đặt nó quay thẳng vào mặt.

Nằm không được bao lâu đã hắt xì một cái. Cô nhớ lại lúc quay về ký túcxá, cô nói với Lâm Dục Đường: "Đường Đường, nhưng em không muốn gả choanh nữa rồi."

Cô nói mình không muốn gả cho anh, Lâm Dục Đường cũng không trách móctiếng nào, chỉ hỏi cô một vấn đề: "Vậy em còn muốn để anh làm anh ĐườngĐường của em nữa không?"

Cô gật đầu.

Lâm Dục Đường đi một bước nói một câu: "Hi Hi, chúng ta đều là con một.Mười mấy năm qua, đầu tiên anh coi em là em gái để thương yêu, sau đómới coi em là cô gái mình yêu thích."

"Nghe thấy cô gái anh thích nói không thích anh, không muốn gả cho anh..... Anh không cảm thấy khó chịu chút nào thì là giả."

"May mắn là anh vẫn có thể là anh trai của em."

"Cho nên Hi Hi, đừng thay đổi mối quan hệ của chúng ta. Anh đã mất đi cô gái của mình, nên thực sự không muốn đánh mất luôn cả em gái nữa."

......

Lâm Dục Đường nói xong, cũng đúng lúc đi tới lầu dưới của ký túc xá. Đôi mắt Thẩm Hi đỏ hoe, cô không muốn để cho Lâm Dục Đường thấy mình khócliền vội vàng phất tay một cái, nhanh chóng chạy lên lầu.

Em gái của anh.

Cô gái của anh......

Cô nhớ tới năm cô đi theo lớp của Lâm Dục Đường tới rạp chiếu bóng, anhgiới thiệu cô với bạn cùng lớp của mình. Anh nói cô là "Cô gái của tôi", mà không phải là "Em gái của tôi"......

Thẩm Hi nằm ở trên giường trở mình một cái, mắt ran rát. Đêm khuya, ĐậuĐậu leo lên giường của cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Hi Hi, lâu lắmrồi chúng mình chưa tâm sự nha."

Suốt một buổi tối, cô và Đậu Đậu kể cho nhau nghe những bí mật nhỏ củamình, cuối cùng Đậu Đậu hỏi cô: "Hi Hi, vậy cậu thích Hà Chi Châu hả?"

Thẩm Hi thành thật trả lời: "Có một chút."

Có một chút thích thôi. Thỉnh thoảng cô sẽ bất giác nhớ tới khuôn mặtcủa anh, dáng anh đi bộ, khi anh cười vỗ tay vào đầu cô. Cô rất đắc ýkhi mình và Hà Chi Châu có một chung bí mật, cũng cảm thấy buồn khi anhbày ra dáng vẻ lạnh lùng với cô.

Nếu loại tâm tình này mà còn không phải là “thích”, vậy thì cũng quá lừa mình dối người rồi.

Hiện tại, đối với Hà Chi Châu cô "có một chút thích", không bao lâu nữa, "có một chút" sẽ biến thành "rất thích", "rất thích" lại biến thành"yêu sâu đậm".

Cuối cùng sẽ là khó có thể tự kiềm chế, giống như van của hệ thống nướcđược mở ra, tất cả mê luyến cùng tình cảm yêu thích Hà Chi Châu của côsẽ ào ào chảy ra xối xả.

Thật là đáng sợ.

——

Sau khi tâm sự với Đậu Đậu, Thẩm Hi rất khuya mới đi vào giấc ngủ, ngàyhôm sau tất nhiên là ngủ dậy muộn. Tiết mục biểu diễn vào ngày thành lập trường của cô đã bị hủy bỏ, nên cũng không cần phải giống như Trần Hàntiếp tục khổ cực tập luyện nữa. Đúng là không bằng cô mỗi ngày đều thảnh thơi nhàn nhã nằm thẳng cẳng ở trên giường.

Vậy mà hình ảnh cô nằm thẳng cẳng trên thế giới nhỏ bé của mình cũng làm cho Hạ Duy Diệp thấy ngứa mắt, cô nàng vừa trang điểm vừa nói: "Ai nha, sao hôm nay lại không thấy có người mang điểm tâm đến thế nhỉ?"

Thẩm Hi nghĩ thầm, Hà Chi Châu sẽ không đưa điểm tâm tới đâu. Nhưng côvẫn tâm cao khí ngạo chậm rãi nâng người dậy, ngồi xếp bằng ở trêngiường, đưa chân trái đè lên chân phải, nhắm mắt, hít thở sâu vài cáidưỡng thần rồi mới mở miệng: "Anh Hà có mang điểm tâm tới hay không thìmắc mớ gì tới cậu. Cậu cũng có ăn được đâu!"

Hạ Duy Diệp đang vẽ lông mày, giận đến nỗi vẽ cái lông mày lá liễu thành con sâu róm luôn.

Thẩm Hi để chân trái xuống, đưa chân phải lên. Tuy rằng mạnh miệng nóivậy nhưng trong lòng cũng có chút hụt hẫng. Khoảng thời gian trước, côkhông quản gió mưa ngày nào cũng mang điểm tâm đến cho Hà Chi Châu, lầnnào cũng đảm bảo bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng. Vậy bây giờ anh đâurồi, đến cả cái bánh bao cũng không thấy mặt.

Đột nhiên, điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên. Thẩm Hi chậm chạp mở điện thoại ra nhìn, thấy có tin nhắn mới ——

"Đi xuống lấy điểm tâm."

Tin nhắn của Hà Chi Châu.

A! Vừa nghĩ đến điểm tâm, điểm tâm đã tới rồi, nhanh hơn cả Tào Tháo nha.

Thẩm Hi xỏ dép, đang định chạy xuống thì bỗng nhớ ra mình đang mặc áongắn tay với quần ngủ, sốt ruột quá. Cô thần tốc dùng ba phút thay quầnáo, ba phút để rửa mặt chải đầu, cuối cùng vừa ngắm gương vừa hỏi Hạ Duy Diệp: "Mình mặc như vậy đã được chưa?"

Hạ Duy Diệp bất chợt bị hỏi thì bối rối: "Cậu định đi đâu?"

"Hà Chi Châu đưa điểm tâm tới, mình xuống lấy nha!" Thẩm Hi cười tươinhư hoa nở, sau đó túm lấy di động xoay người chạy như bay xuống lầu. Để lại Hạ Duy Diệp ngớ người chớp mắt hai cái, cô nàng chưa từng thấy Thẩm Hi lại “tiện” như vậy bao giờ!

Hà Chi Châu mang tới một hộp sữa tươi, hai cái bánh bao hấp, cùng mộttúi bánh mì và một ít trái cây. Nhìn cả một túi lớn, Thẩm Hi ngây ngẩncả người. Cô mặc áo sơ mi đỏ thẫm kết hợp với váy ngắn hoa nhỏ, cúi

đầu nói: "Anh Hà, sao anh mang nhiều đồ ăn tới vậy?"

Chẳng lẽ, định đưa một lần dứt khoát, sau đó không cần mang đến nữa? Thẩm Hi có dự cảm không tốt ngẩng đầu nhìn anh.

Hà Chi Châu nhìn thẳng vào cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Vì không biết emthật sự thích ăn cái gì nên mua nhiều một chút. Tránh cho sau này em lại oán trách, ngay cả điểm tâm cũng không cho em ăn no."

Người này, có cần phải nói như thế không? Thẩm Hi vui vui vẻ vẻ nhận lấy điểm tâm, lôi ra một cái bánh bao hấp hăm hở gặm.

Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi một chút, nhớ tới tối hôm qua mình thao thức khổ sở, cứ ngồi đợi cô online trả lời tin nhắn mãi.

"Chuyện Cúp Thanh niên ấy, phòng 921 muốn tham gia khiêu vũ tập thể, cóthể giải thích một chút không?" Nghĩ nghĩ một chút, anh vẫn mở miệnghỏi.

Khiêu vũ, khiêu vũ, vũ, vũ, vũ...

Thẩm Hi chột dạ cúi đầu: "Cái này.... Là Tráng Hán muốn khiêu vũ, nhưng lại không khiêu vũ đơn được, cho nên...."

Hà Chi Châu hiển nhiên là không tin.

Thẩm Hi "Ai nha" một tiếng ngẩng đầu nhìn Hà Chi Châu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Không phải tôi cố ý...."

Hà Chi Châu vốn định chất vấn một phen, bây giờ thì chỉ lạnh lẽo trợnmắt nhìn cô một cái, nói: "Có hai lựa chọn, một là chỉ Hầu Tử cùng Tráng Hán lên biểu diễn, hai là hủy bỏ tiết mục này."

Nhìn tình hình hiện giờ thì chắc Hà Chi Châu nhất định không đồng ýkhiêu vũ rồi. Thẩm Hi thấy hơi đáng tiếc than thở một tiếng, cô nghĩ đến hội diễn văn nghệ "Cúp Thanh niên" của Đại học S, vì Đường Đường đã nói ngay từ đầu là sẽ không tham gia, cho nên cô mới biên đạo tiết mụckhiêu vũ cho ba người. Bây giờ Hà Chi Châu lại không muốn đi, có lẽ côphải nhờ Đường Đường thế vào chỗ trống thôi. Nghĩ tới đây, cô tiếc nuốinói với Hà Chi Châu: "Nếu anh thật sự không muốn đi thì tôi xin ĐườngĐường đi thay vậy. Phải dạy anh ấy ngay thôi, cũng may là khi còn nhỏ cô giáo rất hay kéo anh ấy đi biểu diễn văn nghệ nha."

Hà Chi Châu: "........"

Sáng sớm, ánh mặt trời phủ một lớp mỏng nhàn nhạt, khóe mắt Thẩm Hi nhưđược quét một màu vàng mờ ảo. Hà Chi Châu kiêu ngạo được đúng 56 giây,sau đó mặt không thay đổi mở miệng: "Cái bài khiêu vũ đó, nhảy như thếnào?"

--

Thẩm Hi đến chỗ giáo sư Ôn lấy được chìa khóa phòng luyện múa, dạy khiêu vũ cho Hà Chi Châu liên tục hai buổi tối. Cô thích khiêu vũ, cũng thích Hà Chi Châu, cho nên hai buổi tối này, cô giống như cô giáo nhỏ chỉ dẫn từng động tác cho anh.

Buổi tối đầu tiên, tâm tình của Hà Chi Châu vẫn còn rất tiêu cực, mớihọc được một nửa đã phát cáu. Cuối cùng thì anh cũng nhớ tất cả các động tác nhưng rất máy móc.

Buổi tối thứ hai, Hà Chi Châu gần như có thể lưu loát nhảy hết cả bài,thiên phú học tập quả thực quá mạnh, học cái gì cũng tiếp thu nhanhnhất. Chỉ có điều anh vẫn tồn tại một nhược điểm lớn, đó là nét mặt.

"Anh cười một chút đi." Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn Hà Chi Châu, cười làmmẫu cho anh làm theo, Hà Chi Châu lại không chịu làm. Cô tích cực giảithích: "Nhảy Jazz là loại hình khiêu vũ sôi nổi, nó phải toát ra sựnhiệt tình, vui vẻ. Anh phải thể hiện được loại cảm xúc đó, chứ đâu phải nhảy máy móc như thế này chứ."

Toát ra nhiệt tình, vui vẻ? Ha ha. Hà Chi Châu xoay người, trực tiếp cầm chai nước lên, mở nắp bình ra uống nước, không để ý tới Thẩm Hi.

"Học sinh" không nghe lời, "cô giáo" cũng giận dỗi theo. Thẩm Hi đi tớimột góc khuất trong phòng múa, cô không thèm cùng Hà Chi Châu nói chuyện nữa.

Hà Chi Châu uống hết chai nước xong, nhìn về phía Thẩm Hi, lên tiếng hỏi thăm: "Có muốn uống nước không?"

Thẩm Hi không nói lời nào.

Hà Chi Châu: "Đợi lát nữa đi ăn khuya nhé?"

Thẩm Hi vẫn không nói lời nào.

Hà Chi Châu có chút nhức đầu. Chung quy thì nam giới và nữ giới vẫn luôn tồn tại khác biệt, Thẩm Hi giận dỗi có hơi kỳ quái, anh không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì. Thật chẳng hiểu sao đang êm đẹp tự dưng lại thế này.

"Rốt cuộc là làm sao?" Hà Chi Châu mở miệng lần nữa hỏi.

Thẩm Hi vô cùng bất mãn, mỗi ngày cô khổ cực tranh thủ thời gian tới dạy Hà Chi Châu khiêu vũ, đã vậy lại còn phải chịu đựng khuôn mặt lạnh băng của anh nữa, uất ức cùng tức giận tràn đầy trong bụng. Cô đi tới cúingười xuống nhặt bình nước của mình lên, sau đó cầm theo đạo cụ biểudiễn đặt ở trên ghế, cuối cùng bước về phía cửa....

Hà Chi Châu chớp mắt, nhìn bộ dạng Thẩm Hi hùng hổ làm liền một chuỗicác động tác. Sau khi lấy lại phản ứng, anh sải bước tiến lên, cũng dứtkhoát thực hiện một loạt các hành động, đầu tiên là trực tiếp xoay người Thẩm Hi lại, hai tay ôm chặt lấy eo cô nâng lên, đặt ép cô ngồi trênthanh xà ngang trong phòng luyện múa: "Đừng nào loạn....."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.