"Tôi đi tìm Thẩm Hi."
Câu nói này hoàn toàn là khiêu khích, mang theo ý tuyên chiến rõ ràng.Nhưng một trong số những người còn lại nghễnh ngãng không hiểu sao lạinghe thành: "Tôi đi mách giáo sư!"
Nam sinh phòng 922 nghe nhầm kia vốn là một sinh viên nghịch ngợm nhưngnhát gan. Câu “Tôi đi mách giáo sư” này từ năm thứ nhất cho đến tận bâygiờ vẫn luôn là Kim Cô chú đối với anh ta. Tuy rằng đã lâu chưa đượcnghe thấy nhưng khi tưởng lầm Lâm Dục Đường nói như vậy thì lập tức căng thẳng chột dạ.
Không phải chỉ giành quả bóng ném vào rổ thôi sao, đâu đến mức để LâmDục Đường đi mách giáo sư chứ? Anh ta đứng giữa Hầu Tử và Tráng Hán, run rẩy hô to với Lâm Dục Đường đang đi phía trước: "Lâm Dục Đường, mọingười chỉ là chơi đùa thôi mà, cậu kiện cáo với giáo sư làm gì? Cậu quay lại ngay cho tôi......"
Vừa dứt lời, Tráng Hán và Hầu Tử đồng thời dùng ánh mắt khó hiểu nhìncậu bạn phòng bên cạnh này, sau đó cùng nhau ấn đầu anh ta xuống: "Kiệncáo cái đầu cậu ấy!"
Mẹ nó, ai nói là muốn đi mách giáo sư hả?! Lâm Dục Đường đã đi được mộtđoạn, bước chân vốn trầm ổn kiên định, sắc mặt cũng hết sức lạnh nhạt;kết quả là nghe được câu nói vừa rồi thì chân trái không cẩn thận vấpmột cái. Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh ổn định lại, tiếp tục bước đi,không hề quay đầu biến mất trước mắt mọi người.
Lâm Dục Đường cứ đi như vậy, để lại câu nói giống như tuyên chiến kia.Sau khi Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/3014408/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.