Thẩm Hi vẫn còn đang di động bước chân, thuận tiện nhìn mặt mà nóichuyện, vô cùng cẩn thận chặt chẽ. Cô hiểu rất rõ Lâm Dục Đường, anhcàng không ra tay, thì chứng tỏ chỉ đang lùi một tiến mười mà thôi, vìvậy nên bất ngờ tấn công lúc anh không phòng bị là tốt nhất.
Lâm Dục Đường nhìn "Hà Chi Châu" không ngừng ra chiêu, vẫn đứng chếtlặng không nói nên lời. Anh hít sâu một hơi, tự nói với mình nhất địnhphải tỉnh táo. Hà Chi Châu đã điên rồi nên anh không thể điên khùngtheo.
Cậu ta cho rằng đang chọi gà, đẩu bò sao còn đánh quyền như thế! Lâm Dục Đường nghĩ vậy liền xoay người, quay về chỗ của mình ngồi xuống, hoàntoàn rời bỏ chiến trường.
Thẩm Hi vừa liếc nhìn Lâm Dục Đường, rồi lại nhìn bản thân mình, xácđịnh anh không muốn đánh nhau nữa, liền vội vàng đứng lên, phóng khoángkhoát khoát tay nói: "Vốn định so chiêu xem thế nào nhưng nếu cậu đãkhông muốn đánh vậy thì quên đi."
Thẩm Hi vừa dừng lời, Hầu Tử liền vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, dĩ hòa vi quý (*) là tốt nhất!"
(*) Câu này có nghĩa là lấy hòa thuận làm gốc không nên gây gổ, gây sự làm mất đoàn kết.
Tráng Hán gật đầu tán thành: "Đúng vậy, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, có đúng hay không?"
Nghe Tráng Hán nói bậy như vậy, Lâm Dục Đường ôm cục tức đập tay xuốngbàn, làm Laptop nhảy dựng lên, phát ra một tiếng "Bộp" rất nặng. NhưngLâm Dục Đường lại không nói gì, mở máy ra tiếp tục làm bài tập của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kieu-ngao-nhu-vay/3014367/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.