Chương trước
Chương sau
Trì Tiểu Trì thu hồi tầm mắt, vươn mình ngồi dậy, rút lại tất cả cảm xúc đột nhiên xuất hiện kia.
Hiện tại thời gian của cậu rất quý giá, không có khả năng lãng phí vào chuyện của mình.
Theo lý thuyết, Cá Nheo đã chết.
Chỉ có một chuyện khiến Trì Tiểu Trì có chút để ý là rốt cục có bao nhiêu Cá Nheo trà trộn trong đội ngũ.
Ba cái là số lượng suy đoán hợp lý.
Đêm qua ba người ở những địa điểm khác nhau chết đột ngột cũng chứng thực suy đoán của cậu.
Nhưng vì sao trong ký ức của Bạch An Ức lại xuất hiện bốn Cá Nheo.
Nghĩ như vậy, cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi lều.
Tối hôm qua trình tự trực đêm là Lâu Ảnh —-Triệu Nhu—-Ngụy Thập Lục—–Đan Song, chắc chắn chuyện xảy ra tối hôm qua đã bị Triệu Nhu giống trống khua chiêng kể lại rồi.
Trình tự này rất tốt.
Triệu Nhu bị thua thiệt nhiều nên cẩn thận hơn người khác, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Ngụy Thập Lục, đành phải tận lực khách quan kể lại chuyện đã xảy ra với Ngụy Thập Lục.
Về phần Ngụy Thập Lục, từ khi được Lâu Ảnh cứu, lại nhìn thấy thân thủ của Lâu Ảnh, cậu ta quả thật bội phục sát đất với Lâu Ảnh, nhất định sẽ cho rằng dị năng Ảo giác là thuộc về Lâu Ảnh.
Vô hình trung cường hóa nhận thức “Lâu Ảnh là người có nhiều dị năng”.
Triệu Nhu thức dậy rất sớm, sau khi bước ra khỏi lều, cô vừa căng thẳng vừa lấy lòng mà gật đầu với cậu.
So với Triệu Nhu sốt sắng quá độ thì Ngụy Thập Lục lại rất vô tâm vô tư, mở lều bạt, vùi mình vào túi ngủ say sưa.
Lửa đã tàn, Đan Song đang buồn bực ngán ngẩm đùa bỡn đóng tro tàn, thấy Trì Tiểu Trì đi ra, cậu ta nhìn ra phía sau, vẻ mặt cũng tăng thêm vài phần cẩn thận và sùng bái: “Anh Trì vẫn chưa tỉnh à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Đừng quấy rầy anh ấy. Hôm qua anh ấy quá mệt rồi.”
Đan Song nhịn một chút, nhưng vẫn nhịn không được hy vọng đang cuồn cuộn tràn ngập trong lòng: “Anh Trì…thật sự có năng lực cứu chúng ta ra ngoài?”
Đây có lẽ là Ngụy Thập Lục khen ngợi thổi phồng Lâu Ảnh với Đan Song.
Trì Tiểu Trì gật đầu, khóe mắt liếc nhìn vô số tầm mắt ẩn hình trong không trung: “Người có dị năng, không sót một ai cả.”
Thời gian còn sớm nhưng khu bình luận đã ngồi xổm không dưới một trăm người.
Bọn họ tranh luận dị năng Ảo giác tối hôm qua thuộc về ai, thậm chí vì thế mà thành lập kênh trò chuyện riêng, phân tích nghiên cứu và thảo luận về video phát sóng trực tiếp.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”
“Nghe không rõ lắm.”
“Đừng cố, người có kinh nghiệm nói cho mấy người biết, quả thật là không nghe thấy gì đâu, trừ phi dùng 60 đề xi ben trở lên thì mới nghe được.”
“Hệ thống quan sát phế vờ lờ thế?”
“Mới phát sóng ba năm mà. Với lại lần nào trốn giết cũng đều trực tiếp làm thịt nhau, làm gì có ai nhiều lời như bọn họ?”
Trì Tiểu Trì vừa kéo ống tay áo vừa đi đến bên dòng suối, chuẩn bị rửa mặt.
“Cậu cũng thật to gan.” Khi đối diện với ảnh chiếu dưới mặt nước, *Bạch An Ức* cấp tốc bù đắp toàn cảnh sự kiện tối hôm qua, “Cậu đang liều mạng đó.”
Trì Tiểu Trì vịn hai tay bên bờ: “Nói thử xem?”
“Cậu có nghĩ đến việc nếu như bọn họ vì bảo đảm một người có nhiều dị năng, đã không làm thì thôi mà đã làm thì phải làm đến cùng, tiêm thuốc độc cho tất cả những người dị năng còn lại, kết thúc trò chơi, mang Trì Giang Vũ ra ngoài thì phải làm sao đây? Cậu dám đánh cược số mạng vậy sao?”
“Không phải vấn đề tôi có dám hay không?” Trì Tiểu Trì súc miệng, lại nghiêng đầu phun nước ở bên bờ, “Là bọn họ có dám hay không.”
*Bạch An Ức* hơi nghiêng đầu, bày tỏ nghi hoặc.
Nhưng loại biến hóa này ở trong mắt người ngoài chỉ là một làn sóng nước di động rất bình thường.
“Tôi từng xem lại ký ức của Bạch An Ức, cũng xem qua phản ứng của những người dị năng khác khi được báo phải tham dự cuộc chiến sống còn.” Trì Tiểu Trì vẫy nước trên tay, “Trò chơi giết người, liều mạng đánh cược, tham dự tập thể, nhờ vào đó mà kiếm lợi, đặt trong thế giới bình thường thì bất kể là bên nào cũng sẽ nhấc lên một trận sóng gió. Hiển nhiên là trước khi bước vào trò chơi, không hề có bất kỳ tin tức liên quan nào được tuồn ra, sau khi tiến vào trò chơi, những người dị năng cũng giống như chưa từng nghe đồn về chuyện này, không có ai có vẻ chuẩn bị mà đến…Cho nên tôi phỏng đoán loại giao dịch bí mật này chỉ tồn tại ở mạng lưới bí mật không muốn người biết.”
*Bạch An Ức* nói: “Chính vì không muốn người biết nên càng dễ xử lý hơn, chẳng phải sao?”
“Không phải.” Trì Tiểu Trì nói, “Chính là vì không muốn người biết nên mới càng xử lý không dễ.”
Nói xong, Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên, lầm bầm nói: “Woa, giống như một dạng phủ định mệnh đề trong sách giáo khoa vậy. Tôi thật là lợi hại.”
*Bạch An Ức*: “…”
Sau khi tự luyến, Trì Tiểu Trì cúi người, múc nước rửa mặt: “Sở dĩ bọn họ phải giấu diếm là vì bọn họ cũng biết loại trò chơi buồn nôn này không thể công khai ra ngoài. Mà trò chơi có thể tiếp tục kéo dài cũng là vì đám con bạc có một loại hiểu ngầm chung: Chỉ có giữ bí mật thì trò chơi mới có thể tiếp tục.”
Nói xong, cậu hỏi *Bạch An Ức*: “Cậu có biết đám con bạc đang suy nghĩ gì không?”
“Bọn họ có thể thừa nhận mình đen đủi, cũng có thể thừa nhận mình không có vận may, có thể thừa nhận một thứ xui xẻo nào đó ở xung quanh ảnh hưởng đến vận may của bọn họ, nhưng bọn họ không thể chấp nhận tiền vốn mà mình bỏ ra, tình cảm mà mình trút xuống, thời gian mà mình hao phí, cuối cùng thua ở lý do là vì sòng bạc lâm thời đóng cửa, hơn nữa ném toàn bộ bọn họ ra ngoài.”
“Khi con bạc phát điên sẽ làm ra chuyện gì thì rất khó khống chế. Loại trò chơi này một khi bị tiết lộ, vạch trần trên khắp thế giới thì sẽ dẫn đến oanh động thế nào, có lẽ cậu cũng tưởng tượng được.”
*Bạch An Ức* nói: “Vậy cậu có nghĩ tới nếu sòng bạc đem trả toàn bộ tiền vốn, cũng nói ra nguyên nhân tạm dừng trò chơi hay không? Lúc đó đám con bạc sẽ lựa chọn vạch trần mọi chuyện, làm phản à?”
“Nói không sai. Nhưng bây giờ vẫn chưa tới mức đó.”
Trì Tiểu Trì ung dung nói: “Người trong cơ quan cũng không thể hoàn toàn xác định anh của tôi có phải là người có nhiều dị năng hay không. Dù sao vẫn còn có Ngụy Thập Lục nhìn từ bề ngoài là một người có nhiều loại dị năng. Chỉ cần có cái ‘khả năng’ này thì bọn họ sẽ không mạo hiểm tạm dừng trò chơi, khiến các con bạc trở nên căm phẫn.”
“Vậy cậu có thể xác định bọn họ sẽ vì cái khả năng không xác định này mà loại bỏ Cá Nheo trong đội ngũ?”
Trì Tiểu Trì không hề do dự: “Tôi có thể xác định.”
“Bọn họ giết chết Cá Nheo có tính công kích mạnh nhất chính là vì cân nhắc đến an toàn cơ bản nhất.”
“Theo lý thuyết, Cá Nheo vốn là một cái hố, biết được rất nhiều tình báo mà nhiều người tham dự trò chơi không biết, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa. Anh của tôi xuất hiện có thể nói là một chuyện ngoài ý muốn đối với Cá Nheo. Bọn họ chỉ cần có một người hơi thông minh một chút sẽ nhận ra sự tồn tại của anh tôi đối với cơ quan mà nói chính là một sự uy hiếp rất lớn đối với tính mạng của bọn họ.”
“Khả năng tốt một chút là mất một danh ngạch tiêu chuẩn vốn thuộc về bọn họ, khả năng tệ một chút là hy sinh toàn bộ người trong trò chơi, chỉ bảo đảm một mình anh của tôi.”
“Cho nên, sự tồn tại của anh ấy hoàn toàn trái ngược với lợi ích của bọn họ. Bọn họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nghĩ tất cả biện pháp ôm chặt đùi của anh tôi, trở thành một trong ba người sống sót, hoặc là nghĩ tất cả biện pháp giết anh ấy.”
“Mà theo quan điểm của Cá Nheo, bên cạnh Trì Giang Vũ đã có Bạch An Ức, còn có Ngụy Thập Lục, quan hệ của ba người thoạt nhìn không xấu, sau đó trong đội lại thu nạp Triệu Nhu và Đan Song. Cho nên đối với Cá Nheo mà nói thì cơ hội ôm đùi tốt nhất đã mất, cho nên bọn họ chỉ còn lại lựa chọn thứ hai.”
“Mà lựa chọn thứ hai lại hoàn toàn trái ngược với ý muốn của cơ quan.”
“Cho nên mặc kệ đám người dị năng khác có ý muốn giết anh của tôi hay không thì Cá Nheo đều không thể không chết.”
Trong quá trình suy luận, Trì Tiểu Trì nhiều lần trêu chọc mặt nước, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng nói cũng rất thấp, giống như đang thì thậm, thậm chí còn mang theo một chút khàn khàn của người vừa ngủ dậy.
Tiếng nói khàn khàn mơ hồ đan xen với sự logic tỉnh táo, sát ý trong lời nói và sự điềm đạm ở mặt ngoài lại dung hợp với nhau, càng trêu chọc khiến *Bạch An Ức* xuất hiện ảo giác ngứa ngáy sau sống lưng.
Trì Tiểu Trì tạo ra đủ loại ám chỉ, thả ra vô số tín hiệu, từng bước một thể hiện tầm quan trọng của Trì Giang Vũ, không ngừng giáng thêm đòn, cuối cùng mượn tay cơ quan để giết chết Cá Nheo.
Đây là lần đầu tiên *Bạch An Ức* sinh ra cảm giác thật lòng tán thưởng đối với người khác ngoài Bạch An Ức.
*Bạch An Ức* hỏi: “Cậu học tâm lý học à?”
Trì Tiểu Trì hơi nhướng mày: “Tôi à? Tôi chẳng học ngành gì cả. Không lên đại học, chỉ học cấp ba thôi.”
*Bạch An Ức* hiếm khi nghẹn lời thế này: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì: “Nhìn qua thì cảm thấy tôi học rất giỏi phải không?”
Lần này *Bạch An Ức* quả thật tò mò: “Tại sao không học tiếp?”
Trì Tiểu Trì nói một cách mơ hồ: “Tôi không có thời gian.”
*Bạch An Ức* nhìn ra Trì Tiểu Trì không muốn nói, vì vậy không tiếp tục đào sâu, kéo đề tài trở lại quỹ đạo ban đầu: “Hiện tại cơ quan quả thật vẫn không thể xác định Trì Giang Vũ có phải người có nhiều dị năng hay không. Nhưng bọn họ nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để xác định.”
Trì Tiểu Trì miễn cưỡng đáp: “Đúng vậy.”
“Chờ bọn họ xác định thì bọn họ nhất định sẽ trả lại tiền cho người đánh cược, dừng lại trò chơi, cũng xử lý những người dị năng tham gia trò chơi lần này. Dù sao, với tư cách là người có nhiều dị năng đầu tiên trên thế giới, cơ quan giám sát sẽ bằng mọi giá mà bảo vệ anh ấy.” *Bạch An Ức* nói tiếp, “Tôi nhắc nhở cậu không nên ôm cái gọi là mong đợi, cũng không cần gửi gắm tất cả hy vọng vào việc bọn họ sẽ nể mặt Bạch An Ức là em họ của Trì Giang Vũ mà không giết chết Bạch An Ức.”
Đây mới là chuyện mà *Bạch An Ức* chân chính lo lắng.
Thậm chí có thể nói, cậu đang trách cứ Trì Tiểu Trì ở điểm này.
—-Nếu sớm có kế hoạch hoàn mỹ thì tại sao không cho Bạch An Ức đảm nhiệm nhân vật “Người có nhiều dị năng”?
Như vậy, cho dù những người dị năng khác đều chết hết thì ít nhất Bạch An Ức còn có thể sống.
Trì Tiểu Trì cũng nghe được giọng điệu không tốt của *Bạch An Ức*.
Cậu nói: “Tôi làm như vậy là có lý do của mình.”
*Bạch An Ức* lắng nghe.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi không thể chịu đựng anh của tôi chết một lần nữa ở trước mặt tôi. Cho nên tôi nhất định phải bảo đảm sự an toàn của anh ấy.”
Sắc mặt của *Bạch An Ức* hơi khó coi: “Chỉ như vậy thôi sao? Vậy tiểu Bạch thì sao? Là đạo cụ minh chứng cho tình cảm bền chắc của hai người?”
Trì Tiểu Trì không để ý đến sự chua ngoa của *Bạch An Ức*: “Đây chỉ là lý do thứ nhất.”
“Lý do thứ hai, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh của tôi nhất định sẽ bảo vệ tôi. Cho dù tôi là Trì Tiểu Trì hay là Bạch An Ức hay là bất kỳ người nào khác.”
Hai lý do này vẫn không thể lấy được niềm tin của *Bạch An Ức*.
*Bạch An Ức* nói: “Tôi không thể yên tâm. Trừ phi cậu có kế hoạch an toàn có thể chắc chắn bảo vệ được Bạch An Ức.”
“Nếu cậu nói như vậy…” Trì Tiểu Trì đứng lên, vỗ đất trên đầu gối xuống, “Chúng ta đánh cược đi.”
“Cược cái gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cho dù cơ quan xác định anh của tôi là người có nhiều dị năng thì cũng sẽ không giết bất kỳ người nào, không chỉ tiếp tục để trò chơi vận hành mà còn tận lực bảo vệ càng nhiều người dị năng, để bọn họ sống sót và tập trung đến bên cạnh anh tôi.”
*Bạch An Ức*: “…Chuyện này có thể sao?”
Trì Tiểu Trì cười một cái: “Có thể nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.