Cho dù sớm có suy đoán, nhưng khi nghe thấy lời suy đoán này từ trong miệng của bộ trưởng thì đám nhân viên vẫn không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy: “…Vậy…rốt cục là ai trong số bọn họ?” Bộ trưởng vẽ một vòng tròn lên “Bạch An Ức” và “Trì Giang Vũ”. “Bạch An Ức nắm giữ dị năng dịch chuyển tức thời, nhưng lúc trước dị năng của cậu ấy trường kỳ nằm ở trạng thái ‘Không thể hiện rõ’, điểm này quả thật khả nghi, hơn nữa vừa nãy Bạch An Ức còn tiến hành khiêu khích với chúng ta, hình như là muốn báo cho chúng ta biết cậu ấy chính là người có nhiều dị năng.” “Nhưng cậu ấy càng tận lực biểu hiện thì tôi càng nghi ngờ người có nhiều dị năng thực chất lại là Trì Giang Vũ.” Bộ trưởng chậm rãi nói, “…Khi bị giam giữ trong cơ quan giám sát và tiến hành ‘tái đào tạo’, Trì Giang Vũ xác thật có khă năng vặn vẹo sự vật, nhưng đồ vật trong không gian tồn trữ cũng đều do Trì Giang Vũ sử dụng. Bởi vậy, tôi có nghi ngờ một cách hợp lý rằng ảo giác cũng là một trong những năng lực của anh ta. Nhưng ở trước mặt mọi người, Trì Giang Vũ chỉ bày ra năng lực ‘không gian tồn trữ’. Cho nên tôi lớn mật suy đoán anh ta không muốn bộc lộ quá nhiều thực lực trước mặt mọi người, vì vậy mới bảo Bạch An Ức đứng ra thay mình cố ý khiêu khích, lừa gạt khán giả, để khán giả cho rằng ‘ảo giác’ mới chính là năng lực mà Bạch An Ức nắm giữ, còn ‘dịch chuyển tức thời’ chỉ là năng lực do Ngụy Thập Lục dùng xúc xắc ngẫu nhiên sử dụng. —-Nên nhớ, khán giả rất dễ bị lừa gạt, những gì họ nhìn thấy chỉ là giới hạn.” Khi nói chuyện, bộ trưởng nhấc lên đầu ngón tay, vuốt nhẹ mấy lần trên tên của “Trì Giang Vũ”, trong ánh mắt không kìm nén được sự tham lam, dường như đang nhìn một gốc cây chiêu tài. Ánh mắt của ông quả thật không tệ, từ khi Trì Giang Vũ xuất hiện thì ông đã biết người này không phải người bình thường. Không uổng phí ông đem toàn bộ gia tài của mình đều đặt cược cho người này. Tình thế được làm sáng tỏ, nhân viên tiếp tục hỏi: “Chúng ta nên xử lý như thế nào?” Bộ trưởng ra vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là phải để Trì Giang Vũ sống sót. Anh ta còn sống sót thì chúng ta mới có thể nghiên cứu, mới có thể để anh ta làm việc cho chúng ta.” “Không sai…” Một nhân viên khác trầm ngâm, “Cần chúng tôi lập tức kết thúc trò chơi để mang anh ấy ra hay không?” “Không được.” Bộ trưởng kiên quyết từ chối, “Bây giờ đang tiến hành trò chơi, có không ít người chơi đem lượng lớn tiền đặt cược cho anh ta. Nếu anh ta biến mất hoặc trò chơi dừng giữa chừng sẽ gây ra bao rắc rối và phiền phức, cậu có biết điều đó không?” “Vậy để cho Trì Giang Vũ tiếp tục chơi sao? Ngộ nhỡ anh ta chết…Tôi nói là, dù sao trước đây cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống bất ngờ…” “Đương nhiên phải dốc hết sức bảo vệ tính mạng và an toàn của Trì Giang Vũ!” Bộ trưởng nói, “Chỉ có người dị năng còn sống thì mới có giá trị nghiên cứu.” “Vậy đám Cá Nheo chúng ta sắp xếp vào thì sao? Tạm thời không nhắc đến những người dị năng bình thường kia, tính công kích chưa chắc mạnh như vậy. Nhưng Cá Nheo thì khác, chỉ có ba danh ngạch tiêu chuẩn sống sót, bọn họ nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giết chết Trì Giang Vũ. Cá Nheo sẽ trở thành uy hiếp của anh ta.” Bộ trưởng đem bút cảm ứng đặt trên bàn: “Lần này có tổng cộng mấy Cá Nheo?” Nhân viên trả lời: “Giống như trước đây, đều là ba người.” “Tôi hỏi cậu, mười hay hai mươi Cá Nheo có một dị năng có thể bù đắp cho một Trì Giang Vũ nắm giữ nhiều dị năng hay không?” Sau khi hỏi ngược lại, bộ trưởng vung tay nói: “Ý kiến của tôi là báo cáo tình huống để cấp trên hạ lệnh, đưa ra phương án khẩn cấp số hai, xử lý toàn bộ ba tên Cá Nheo.” Đám nhân viên kinh ngạc: “Bộ trưởng?” “Trước mắt chúng ta phải loại bỏ tất cả nhân tố có thể uy hiếp đến tính mạng của Trì Giang Vũ.” Bộ trưởng tràn đầy chính nghĩa, “…Phải dốc hết toàn lực để bảo vệ Trì Giang Vũ.” “Đem tất cả phát hiện và phương án giải quyết của chúng ta lập thành báo cáo, gửi lên cấp trên. để phía trên xử lý.” Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, báo cáo vừa đưa lên thì nhanh chóng liền có phản hồi. Ý kiến phúc đáp chỉ có hai chữ. “Đồng ý.” Nhìn thấy kết quả này, bộ trưởng vui mừng nở nụ cười. Có nhân viên đặt ra vấn đề thứ hai: “Vậy đám người mà Trì Giang Vũ liên minh thì xử lý thế nào?” Bộ trưởng không ngẩng đầu lên: “Trước đây các cậu chưa từng thấy những người dị năng liên minh lung tung với nhau hay sao? Cuối cùng chẳng phải đều kết thúc bằng việc tự giết lẫn nhau à? Có kẻ nào có thể giằng co đối lập đến cùng với chúng ta, buộc chúng ta không thể không tiêm thuốc độc để kết thúc thi đấu hay không? Hoàn toàn không.” Bộ trưởng nói: “Con người mà, vô cùng ti tiện, vĩnh viễn không học được cách tin tưởng nhau.” Chưa tới mười phút, hồ sơ phúc đáp của cấp trên được đưa đến người phụ trách Cá Nheo trong cơ quan giám sát. “…Giết toàn bộ?” Thư ký đọc mệnh lệnh lập tức ngơ ngác: “Sếp, nói giết là giết hả, tại sao vậy? Các Cá Nheo kia đều là hạt giống rất ưu tú—-” “Không đưa ra lý do, chỉ nói là cơ mật cấp cao nhất, nguyên nhân không thể tiết lộ.” Người phụ trách bày ra sắc mặt vô cùng khó coi. “Ai biết bên phía tổng bộ muốn làm gì.” Nơi này của bọn họ là ‘Trung tâm trò chơi’, hết thảy những người dị năng tham gia trò chơi sau khi hít vào thuốc gây mê thì sẽ được đưa đến nơi này. Nơi này rời xa cơ quan tổng bộ, chỉ phụ trách trông giữ người dị năng và những Cá Nheo do cơ quan đưa tới, bọn họ không biết quá nhiều về tình hình đang diễn ra trong game. Thư ký cẩn thận nói: “Nhưng mà…sếp đã đặt cược rất nhiều tiền cho tên Cá Nheo kia…” Người phụ trách nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt không cam lòng: “Đúng vậy, ‘người kia’ rõ ràng là người có hy vọng thắng nhất.” Thư ký biết được nội tình, cũng rất xem trọng vị Cá Nheo kia, vì người này mà thư ký cũng bỏ gần nửa tài sản để đặt cược. Hiện tại muốn gã đổ sông đổ biển thì làm sao gã cam lòng? Liên quan đến việc khẩn cấp, thư ký cũng suy nghĩ rất nhanh nhạy, không bao lâu sau, ánh mắt của thư ký liền trở nên sáng ngời: “Sếp, phía trên bảo chúng ta dùng phương án khẩn cấp thứ hai đúng không?” Gã lấy ra một hồ sơ, vội vàng mở ra trên bàn của người phụ trách. “Sếp, chúng ta từng ký hợp đồng với ba tên Cá Nheo đúng không?” “Vòng cổ của bọn họ có cấu tạo thoạt nhìn y như đúc với những người dị năng khác, cho dù dùng dụng cụ tinh vi để rà soát cũng phát hiện không ra có gì dị thường, thế nhưng có một chút khác biệt…” Thư ký vẽ một cái vòng tròn vô cùng bắt mắt lên bản vẽ cấu trúc mặt cắt của vòng cổ được đánh dấu trên hồ sơ: “Trong vòng cổ của bọn họ không chứa chất độc mà là đường gluco. Đây là hợp đồng của chúng ta với bọn họ. Đảm bảo trong trò chơi bọn họn sẽ không bị thế lực bên ngoài làm hại.” “Ví dụ, nếu một đám người chơi kết bè kết phái, từ chối tuân thủ quy tắc trò chơi, một khi bị tổng bộ phán định là hành vi tiêu cực thì bọn họ sẽ bị tiêm thuốc độc tập thể từ vòng cổ, chỉ còn lại ba người này. Ba người này chính là Cá Nheo của chúng ta.” “Mà mặt trái đồng hồ của bọn họ giấu một mũi tiêm bí mật có chứa chất độc. Đây là phương án khẩn cấp thứ hai do chúng ta lén lút chuẩn bị, để phòng ngừa bọn họ tiết lộ bí mật về Cá Nheo cho những người khác, hoặc là dùng để ứng phó tình huống đột ngột phát sinh. Tổng bộ muốn chúng ta khởi động phương án này, nhưng sếp cũng biết, năng lực của vị Cá Nheo kia.” Người phụ trách hiểu rõ, đi đến trước cửa sổ, giơ tay chống cửa, lầm bầm nói: “Ừm…Cá Nheo kia không sợ độc.” Nhưng người phụ trách vẫn có chút do dự đối với lời đề nghị đục nước béo cò này: “Nhưng tổng bộ yêu cầu tất cả Cá Nheo phải chết. Nếu có một người chưa chết—” “Ấy da, sếp à!” Thư ký lo lắng người phụ trách đổi ý, bèn tích cực khuyên nhủ, “Cá Nheo không chết chính là bản lãnh của người ta, liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần báo cáo đã tiêm thuốc độc thành công, như vậy sếp xem như hoàn thành nhiệm vụ. Còn cơ mật gì đó thì ai biết có quan trọng hay không?” Người phụ trách nhìn chăm chú bên trong cửa sổ, một lúc lâu sau hơi cúi đầu. “Được rồi.” ông ta nói, “Cứ làm vậy đi.” Trong cửa sổ là thân thể của 101 người dị năng đang ở trong trò chơi. Bọn họ nằm trong những khoang thuyền hình con nhộng như quan tài, đắm chìm trong ánh đèn màu xanh nhạt, đầu đội mũ bảo hiểm, lẳng lặng hô hấp, chẳng khác nào xác chết được ướp formol. Có vài khoang thuyền con nhộng đã tắt đèn, như một ngôi sao lụi tàn. Có khoang thuyền thì sáng rực rỡ nhưng chẳng biết lúc nào sẽ hóa thành tro bụi. Người phụ trách cầm lấy bảng điện tử, bình thản ấn phím. Ba khoang thuyền đồng loạt tắt đèn. Mà không quá bao lâu, một cái trong đó lại lặng lẽ sáng lên, tia sáng chập chờn, như một con mắt cực lớn không ngừng chớp tắt trong bóng tối. …. Sau sáu tiếng. Trì Tiểu Trì ngủ no nê mới tỉnh dậy từ trong túi ngủ. Chuyện đầu tiên cậu làm là kiểm tra số lượng người còn sống trong đồng hồ. Đêm qua, sau khi cậu ngủ, có tổng cộng năm người chết. Một nam một nữ ở khu M1 dùng binh khí đánh nhau, một chết một trọng thương, người nữ bị trọng thương giãy giụa đến nửa đêm, rốt cục không chịu đựng được nữa. Mặt khác, có hai người phụ nữ chết ở khu D9 và Q10, một người nam chết ở khu E6, nguyên nhân cái chết đều không rõ, bởi vậy có thể đoán là mất hết hy vọng, lựa chọn tự sát. Trong một đêm, một hơi có ba người tự sát, con số này vốn không quá bình thường. Nhưng trong trò chơi này, có không ít người tuyệt vọng tự sát, hơn nữa tiền đặt cược cho mấy người này cũng không xem là nhiều, huống chi tự sát xảy ra lúc nửa đêm, số người còn theo dõi trò chơi phát sóng trực tiếp cũng rất ít, thậm chí căn bản không có ai để ý bọn họ chết lúc nào. Trì Tiểu Trì yên lặng khoát tay lên trán. Đối với Trì Tiểu Trì mà nói, kế hoạch có thể được thay đổi khi tình hình có biến động. Ban đầu, cậu dự định để Cá Nheo đến tìm. Nhưng khi ứng phó với Triệu Nhu, Trì Tiểu Trì mới cảm thấy không thích hợp cho lắm. Muốn một nữ sinh đầu hàng và phục tùng mình, cậu phải hao phí không ít tâm tư, nếu Cá Nheo trộn lẫn vào đám người nương nhờ, vậy phải tiêu hao rất nhiều công sức, sợ là đầy rẫy, khó có thể tính toán, ngộ nhỡ bất cẩn phán đoán sai lầm thì rất có thể sẽ phá hỏng toàn cục thế trận. Đừng nói nhiệm vụ của cậu thất bại mà Bạch An Ức rất khó khăn mới nhặt được một cái mạng trở về cũng sẽ bị chơi chết ở đây. Bởi vậy, cậu điều chỉnh kế hoạch của mình. Cậu kiêu căng khoe khoang năng lực, khiêu khích mọi người, đẩy Lâu Ảnh ra phía trước, hướng tất cả mọi người tin tưởng Lâu Ảnh là người có nhiều dị năng. Cậu muốn Lâu Ảnh trở thành Cá Nheo tiếp theo được cơ quan cẩn thận bảo vệ. Tình thế phát triển, cơ quan quyết định giết chết đám Cá Nheo kia… Hết thảy đều từng bước đi theo quỹ đạo mà cậu đã thiết kế. Sau khi cậu giống trống khua chiêng thay Lâu Ảnh thể hiện ra nhiều dị năng, những người kia quả nhiên nhận định Lâu ca là người dị năng độc nhất vô nhị. Dựa theo quy tắc, chỉ có ba người có thể sống tiếp, bởi vậy Cá Nheo chiếm ưu thế tuyệt đối sẽ không cam lòng trở thành vật hy sinh, nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ Lâu ca. Mà cứ như vậy, ý đồ của bọn họ sẽ xảy ra xung đột với nhu cầu của cơ quan. Đối với cơ quan mà nói, vì bảo vệ người có nhiều dị năng này, làm cho anh ấy sống tiếp thì giết vài tên Cá Nheo cũng có là gì đâu? Cứ như vậy, ít nhất thì hiện tại Lâu ca chính là người an toàn nhất trong trò chơi này. Trì Tiểu Trì dùng lợi ích để lừa toàn bộ đám người của cơ quan, làm cho cơ quan đều đứng sau lưng Lâu Ảnh, trở thành ô dù bí ẩn của anh. Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì nghiêng mặt nhìn về phía Lâu Ảnh vẫn đang bình yên nằm ngủ. Lâu Ảnh đeo chiếc mặt nạ, tạo ra vết sẹo khủng bố, cực lực muốn mình trông có vẻ hung dữ một chút. Nhưng khuôn mặt lúc ngủ của anh vẫn vô cùng an lành, khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà mỉm cười, cũng khiến cậu nhịn không được mà suy nghĩ, Lâu Ảnh là một người tốt đến nhường nào. Còn Trì Tiểu Trì cậu thì là hạng người ra sao? Là một…con quái vật biết rõ sẽ có người chết vì kế hoạch của mình nhưng vẫn có thể vì Lâu Ảnh hôn môi mà chìm vào giấc ngủ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]