Trì Tiểu Trì vỗ bụi sau quần, đứng dậy đi về phía Cốc Tâm Chí, cười hỏi: “Thấy rõ tại sao phải thua không?”
Ánh nắng ấm áp xuyên qua sương mù, bao phủ lên người Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hỏi Cốc Tâm Chí – người chưa từng chịu thua bất kỳ ai câu hỏi như vậy, cũng không kỳ vọng đáp án như mong muốn từ đối phương, đưa tay sờ đầu báo đen vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi sau lưng bọn trẻ chờ đợi, cùng Ông Chủ của mình đi đến chỗ để xe môtô, để lại một bóng lưng cho Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí là người thông minh, bởi vậy cậu hiểu rõ ý của Trì Tiểu Trì.
Đối xử với những đứa trẻ này phải học cách thắng cũng phải học cách thua.
Cho dù cậu không thể hiểu rõ tại sao phải như vậy, nhưng tương lai còn dài, cậu sẽ học tập cho giỏi.
Nghĩ như vậy, cậu giơ tay vuốt ngực một cái.
…Trước ngực cậu còn giấu ba tấm thẻ bài.
Đó là những tấm thẻ cậu thích nhất, bởi vậy cố ý đặt riêng trong người, là một con thỏ, một con cá chép và một đóa hoa hồng.
Có một con thỏ ngậm hoa hồng muốn con cá dưới mặt nước tiếp nhận tâm ý của mình.
Nó không biết nên bày tỏ tình yêu thế nào, không biết làm sao có thể khiến con cá tiếp nhận, chỉ có thể nôn nóng gọi tới gọi lui, thậm chí nhào vào trong nước khiến thân mình chật vật, nhưng con cá vẫn không chịu tới gần nó, chỉ ở cách nó không xa mà bơi qua bơi lại.
Con thỏ rất nông nóng, rất đau khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343257/chuong-143-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.