Chương trước
Chương sau
Trì Tiểu Trì hỏi cậu ấy: “Còn có thể đánh hay không?”
Trong lúc một hỏi một đáp, giọng nói của Quý Tác Sơn vẫn luôn xảy ra sự biến hóa rất vi diệu, như là một thanh sắt vừa lấy ra từ lò nung hàng ngàn độ C, bị cháy vàng và bề mặt vẫn còn chất lỏng bao phủ, nhìn qua xốp mềm như một miếng pho mát.
Nhưng chờ đến khi pho mát gặp phải không khí lạnh lẽo thì liền chậm rãi đông cứng lại, rút đi ánh sáng bên ngoài, khôi phục màu sắc vốn có, cũng đã hồn nhiên trở thành thép.
“Không cần vì ai mà ẩn nấp, không cần phải kiêng kỵ kẻ nào.” Trì Tiểu Trì nói, “Đánh một trận vì chính mình.”
Đối phương chờ lâu đến mức không nhịn được, thấy cơ giáp kia chỉ mới bước hai bước rồi đứng im không cử động, bộ dạng không biết nên làm sao, còn tưởng rằng Trì Tiểu Trì tự biết thân biết phận, không khỏi khinh bỉ nói: “Muốn nhận thua hả? Được đó, mày…”
Nhưng ngay lúc này, cơ giáp màu xanh đậm bắt đầu cử động.
Trong nháy mắt động cơ mã lực dưới chân được đẩy đến mức cao nhất. Bắt đầu từ chữ “Được” đến chứ “Mày”, cơ giáp dùng tốc độ khó tin mà trượt đến trước cơ giáp hạng nặng có thân hình cao to dị thường kia!
Ngay cả Quý Tác Sơn đã nắm lại quyền khống chế thân thể cũng không ngờ động cơ mã lực của bộ cơ giáp này lại ưu việt đến vậy, nhưng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, cậu cũng bắt đầu đi theo tốc độ của cơ giáp.
Sau khi hai chân lướt qua mặt đất làm vang lên một tiếng két thật dài, tiếp theo là chân phải dùng lực, khi cách đối phương khoảng ba mét thì thoải mái nhảy lên, nhẹ như diều hâu bay qua bờ vai của cơ giáp hạng nặng, trong khi đó một đôi cánh tay bằng thép dò ra nhanh như chớp khi vươn mình bắn người lên không trung, nắm lấy gáy của đối phương.
Trong tầm nhìn của đối phương, cơ giáp màu xanh kia còn chưa đến trước người thì đã nhảy lên rồi đột nhiên biến mất.
Mẹ nó, làm gì vậy…
Khoảng chừng một cái chớp mắt tiếp theo, sau gáy liền truyền đến cảm giác nghẹt thở khủng bố.
Người kia còn chưa kịp phản ứng thì trọn bộ cơ giáp đã bị người bóp cổ, vung về phía sau!
Trong khoảnh khắc bị tung lên trời, trong đầu của người nọ hoàn toàn trống rỗng.
Còn trong mắt hết thảy học sinh đang vây xem chính là Quý Tác Sơn điều khiển cơ giáp bay lướt qua vai của cơ giáp hạng nặng, trực tiếp khóa chặt cổ họng của người nọ, phần eo phát ra lực, đem toàn bộ cơ giáp hạng nặng nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó vững vàng hạ xuống hai chân, ôm lấy gáy cơ giáp hạng nặng, tung ra một đòn vật tuyệt đẹp, hất bộ cơ giáp hạng nặng giống chiếc xe tăng kia qua khỏi vai, ầm âm ném rơi xuống đất!
Đám học sinh mới vừa rồi còn rì rầm liền dại ra tập thể.
La Thiến đang cắn ống hút cũng đột nhiên nghẹn lại, ngay cả Triển Nhạn Triều cũng không thể tin nổi.
Răng rắc—-
Tiếng nổ vang lên như sét đánh, Quý Tác Sơn quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt được lắp đèn led trắng chớp một cái thành màu đỏ tươi, chuyển sang hình thức chiến đấu.
Không chờ bộ cơ giáp cồng kềnh kia làm ra bất kỳ phản ứng nào, Quý Tác Sơn liền nhào người đến áp chế.
…Một nắm đấm hạ xuống, tiếng sắt thép đan xen ầm ầm lọt vào tai, chấn động đến mức khiến người trong cơ giáp cũng ù lỗ tai.
Trong khi đó Quý Tác Sơn trong cơ giáp lại không hề có bất kỳ cảm xúc nào, tung quyền đánh một cái từ dưới lên khiến người kia cảm thấy choáng váng hoa cả mắt!
Người ngã xuống đất cũng không phải kẻ ngu, đã bị đánh trúng hai lần, sau khi đau đớn choáng váng vẫn có thể làm ra phản ứng.
Gã sử dụng động cơ đẩy khí sau lưng cơ giáp, nỗ lực rời khỏi sự kiềm kẹp của Quý Tác Sơn.
Ai ngờ gã vừa rời khỏi chưa tới ba mét thì không còn cách nào lui xa hơn nữa.
—-Gã bị Quý Tác Sơn bắt lấy cổ chân!
…Không ổn
Nhìn thấy Quý Tác Sơn muốn giở lại trò cũ, định ném gã thêm một lần nữa xuống đất, thân đã ở giữa không trung, gã không kiêng dè gì nữa, ấn xuống ngón tay trái một cái.
Trên cổ tay trái của cơ giáp vang lên một tiếng tách, một bộ súng xung điện thu nhỏ bất thình lình nhô ra nhắm ngay cơ giáp của Quý Tác Sơn!
Tay phải nắm chặt mắt cá chân cơ giáp của đối phương, Quý Tác Sơn không hề nghĩ ngợi, vươn tay trái ra, dùng lòng bàn tay chắn lại.
Lòng tin của người nọ tràn đầy.
Súng xung điện của gã được chế tạo đồng thời với cơ giáp, uy lực có thể xuyên qua áo giáp làm bằng thép bốn lớp.
Trên người gã là áo giáp bốn lớp thép, trong khi cơ giáp trên người Quý Tác Sơn, chỉ cần liếc mắt một cái thì gã đã nhìn ra nó chỉ là thép ba lớp phổ thông.
Súng xung điện của gã mỗi lần bắn một phát đạn cần phải tích ba phút, may mà mới vừa rồi ở trong phòng chuẩn bị thì gã đã mở sẵn súng xung điện khi chui vào cơ giáp, chuẩn bị sau khi đánh tơi bời Quý Tác Sơn thì sẽ nổ nát đầu cơ giáp của cậu ấy.
Mặc dù bây giờ nó đã có đất dụng võ, nhưng lại hoàn toàn khác với mong muốn của gã, có điều hiện tại gã cũng chẳng có thời gian lo nghĩ nhiều như vậy nữa.
…Chờ bị nổ nát bàn tay đi!
Huuu—–
Luồng ánh sáng sắc lạnh xông vào tay trái cơ giáp của Quý Tác Sơn, nhưng lại không hề nổ tung như người kia dự đoán.
…Làm sao có thể như thế được?
Ngay cả động tác của Quý Tác Sơn cũng hơi dừng lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh bàn tay trái của cậu lại một lần nữa mở ra.
Một luồng xung điện lưu lại trong tay trái cậu từ từ di chuyển, như là con thú hoang bị thuần phục.
Người kia hít vào một hơi lạnh.
—-Đáng chết, là áo giáp có thể chắn xung điện?!
Không đợi gã ý thức được tình huống sắp hỏng bét, Quý Tác Sơn liền đem lòng bàn tay nhắm ngay đầu của gã.
Một tiếng ầm vang lên, cái đầu cồng kềnh của cơ giáp hạng nặng bị xung điện bắn xuyên thủng!
Đầu bị thương, cơ giáp hạng nặng mất khả năng điều khiển, khi người kia đang sợ hãi thì Quý Tác Sơn đã một lần nữa ném gã xuống đất, đấm vào mô tơ còn đang vận chuyển của gã cho tàn phế, đồng thời bẻ gập đùi phải cơ giáp của gã ra phía sau, dùng lực vặn mạnh một cái, chỗ khớp nối yếu ớt liền bị thương, vang lên vài tiếng leng keng của linh kiện rơi ra!
Người kia mơ hồ đoán được Quý Tác Sơn muốn làm gì, vừa định kêu to thì liền bị một luồng tinh thần lực tinh khiết khiến cho mất khống chế mà kêu lên thảm thiết.
…Đây là thứ gì?!
…Đương nhiên là tinh thần lực trong cơ thể của Quý Tác Sơn.
Trước đây Quý Tác Sơn không thích rêu rao, chưa bao giờ đem tinh thần lực cực mạnh của mình ra cho người khác thấy.
Cho dù cậu muốn cho người khác thấy thì cũng không qua được cửa ải là Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều không cho cậu đánh nhau với người khác, chỉ cho phép cậu đánh nhau với mình mà thôi. Mà ở trước mặt Triển Nhạn Triều, cậu lại sợ ra tay quá mức sẽ làm bị thương cậu ấy, cho nên lần nào cũng chỉ đến mức độ nào đó là dừng.
Từ trước đến nay Quý Tác Sơn chưa bao giờ là kẻ có dã tâm, những gì cậu quan tâm đều là chân thực, tỷ như mấy đứa em, tỷ như Triển Nhạn Triều.
Đây là lần đầu tiên Quý Tác Sơn nỗ lực đi tìm sự cực hạn của mình.
Mang tinh thần lực áp đảo là điều đáng sợ nhất đối với bất cứ sinh vật nào.
Đó là lực lượng khiến bản năng của người ta phải khuất phục, sợ hãi, thậm chí là kinh hoàng.
Không chỉ là người trước mắt, ngay cả Trì Tiểu Trì cộng sinh với Quý Tác Sơn cũng bị tinh thần lực mạnh mẽ của cậu ấy làm cho nhức đầu.
Nhưng cảm giác đau đớn chưa kịp lan tràn thì dường như trong cõi u minh có một đôi tay đang nhẹ nhàng che lại lỗ tai của cậu, ngăn cách tất cả cảm giác khó chịu ở bên ngoài.
Trì Tiểu Trì tưởng rằng mình đã thích ứng với luồng tinh thần lực này.
Nhưng ở nơi cậu không nhìn thấy, 061 đã lẻn vào trong biển dữ liệu, dùng một đống dữ liệu làm vách tường, tạo nên pháo đài phòng hộ ngăn cách toàn bộ tinh thần lực ảnh hưởng lên Trì Tiểu Trì.
Sau khi nóng loạn một hồi, luồng tinh thần lực kia bắt đầu yên tĩnh trở lại, nhìn xung quanh giống như một con chuột đồng không an phận.
061 bật cười.
Anh dung nhập vào trong pháo đài, dùng tinh thần lực của mình khẽ chọt chọt vào hai má của chuột đồng.
…Nhóc con này.
Quý Tác Sơn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng cậu cũng không ngừng tay.
Bởi vì Quý Tác Sơn vẫn chưa chạm đến cực hạn của mình.
Bộ cơ giáp hạng nặng trước mắt này trở thành vật tập luyện tốt nhất của cậu.
Tinh thần lực dùng tốc độ cấp số nhân đẩy mạnh cực hạn của cậu, gỡ bỏ giáp lưng của cơ giáp như đang xé hộp giấy.
Người kia cũng bị dọa điên cả lên.
“Quý Tác Sơn, đừng xé…đừng xé!”
Độ bền cơ giáp còn 70%
“Quý Tác Sơn, Quý Tác Sơn, mày cmn đừng xé, có nghe thấy không?”
Độ bền cơ giáp còn 55%
“Đừng đánh nữa, tao chịu thua, chịu thua!!”
Độ bền cơ giáp còn 30%
“Mày…cmn mày điên rồi!”
Độ bền cơ giáp còn 9%
Khi gã ta được kéo ra từ trong cơ giáp đã bị xé thành mảnh vụn, toàn thân bị thị giác và tinh thần lực cực mạnh áp chế khiến gã gần như hỏng mất.
Độ bền cơ giáp, 0%
Cơ giáp bị phá nát vụn, cánh tay và chân rải rác khắp nơi.
Trong tiếng ù tai kịch liệt, gã nghe được giọng nói lạnh nhạt của Quý Tác Sơn: “Tao đã nói rồi, nếu mày muốn đánh với tao thì không bằng mặc cơ giáp rồi nhảy thẳng xuống lầu còn nhanh hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.