Cả khuôn mặt của Triển Nhạn Triều trở nên đỏ bừng, sinh thời cậu ta chưa từng bị kẻ nào lột hết mặt mũi ở trước mặt mọi người như vậy.
Cậu ta tức giận đến run cả người, chỉ vào mũi Trì Tiểu Trì mà mắng: “Quý Tác Sơn, tôi cho cậu thể diện mà cậu không cần sao?”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Tôi không cần thể diện mà cậu cho tôi đâu.”
“…Cmn, tôi nuông chiều quá riết cậu quen rồi phải không?” Triển Nhạn Triều mắng một tiếng, một ủng đạp lên bàn chân của Trì Tiểu Trì, cũng không khách khí mà thằng thừng kéo lấy cổ tay cậu ấy, định lôi đi.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo.
Bốp.
Cổ tay của Triển Nhạn Triều bị Trì Tiểu Trì đập trúng, cậu ấy dùng sức cực kỳ khéo, vừa vang giòn lại vừa khiến Triển Nhạn Triều chỉ bị tát một cái liền tê gân, đánh cho tay phải của Triển Nhạn Triều mất hết sức lực, không thể không buông tay ra.
Trong lòng của Triển Nhạn Triều xông lên cơn phẫn nộ và oan ức cùng cực: “Họ Quý kia, cậu dám đánh tôi?”
Mới thả ra ngoài một ngày, làm sao cậu ấy đã lỗ mãng thành như vậy?
Triển Nhạn triều trước giờ không phải người am hiểu đặt vấn đề lên chính bản thân mình, vì vậy lập tức đưa mắt nhắm ngay kẻ cầm đầu là La Thiến, trừng trừng nhìn cô ta, hận không thể lột da cô ta xuống.
Trì Tiểu Trì chỉnh lại cổ áo, lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh La Thiến, nhẹ giọng nói: “Trả lại cho cô.”
La Thiến sững sờ, nghĩ đến ngày đó mình bị Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/1343143/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.