Thứ tư.
Kết thúc nửa mùa mưa, bầu trời cuối cùng cũng trong veo. Ánh nắng vàng rực rỡ từ trên vòm trời tưới xuống nhân gian, mới sáng sớm, đường phố dài đã được trải trùng trùng lớp lớp ánh kim.
Bạn ve sầu đã sớm dậy, những cửa sổ của các gian tiệm cách đều nhau đều được mở bung ra.
“Tiểu Nhiễm,” Dương Ích Lan đẩy cửa phòng, nói rất nhanh mà đi vào, “Bộ váy màu đỏ tường vi kia, bà cất vào va-li cho cháu nhá? Chờ đến lúc đi Đường gia, tới ngày sinh nhật của cháu nhớ mặc nha, mấy bộ còn lại màu quá tối, mặc không hợp.”
Dương Ích Lan nói xong, đi đến trước ghế ở cuối giường.
Lúc này, bà nâng mắt lên, mới nhận ra cô gái nhỏ nằm trên giường lớn vẫn cúi đầu, đôi chân trắng nõn rũ trên giường, khuôn mặt thuần khiết, sạch sẽ cũng bị mái tóc dài đen nhánh mềm mại che đến mơ hồ.
Hình như là đang ngẩn người.
Dương Ích Lan bất ngờ dừng lại: “Tiểu Nhiễm?”
“…… A?” Gọi ở khoảng cách gần như vậy cuối cùng cũng đã kéo dòng suy nghĩ của Đường Nhiễm quay lại, cô ngẩng đầu, hướng về phía giọng nói truyền đến, “Dạ, bà?”
Dương Ích Lan hỏi: “Cháu đang ngẩn người nghĩ cái gì?”
Đường Nhiễm hoang mang: “Cháu vừa mới thất thần sao?”
Dương Ích Lan cười nói: “Đương nhiên, bà nói với cháu mà cháu cũng không nghe —— có việc gì thú vị mà có thể khiến Tiểu Nhiễm nhà chúng ta xuất thần?”
“Cũng không có gì, chi là suy nghĩ……” Đường Nhiễm hơi cong khóe mắt, “Một món quà.”
Dương Ích Lan sửng sốt, “Quà? À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232295/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.