Nghe Đường Nhiễm nói, thư phòng yên tĩnh vài giây, mỗi người phản ứng một kiểu.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, không mở miệng.
Đường Lạc Thiển có chút bất ngờ. Nhưng, rất nhanh, cô liền cho Đường Nhiễm một ánh mắt “Mày còn biết điều”, liếc xong, lại nghĩ đến con nhóc đó nhìn không được, cô lại ngượng ngùng thu tầm mắt lại.
Ông Lạc còn lớn tuổi hơn cả tuổi tổng cộng của ba đứa, tâm tư bọn họ loanh quanh lòng vòng, ông tất nhiên nhận thấy rõ, cảm xúc của Đường Lạc Thiển thay đổi cũng bị ông nhìn thấy hết.
Nhìn mầm biết cây, địa vị của Đường Nhiễm ở Đường gia như thế nào nhìn là hiểu.
Ông cụ thở dài trong lòng, mặt vẫn cười hiền hoà: “Vậy cũng tốt. Lạc Tu so với thằng nhóc thối nay thì quả thật chăm sóc ân cần hơn, bảo nó dẫn cháu, ông cũng yên tâm.”
“Cảm ơn ông." Đường Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ quay đầu nhìn về phía người hầu bên cạnh, “Vậy anh dẫn bọn họ đi ra ngoài đi. Mắt Tiểu Nhiễm không tốt, cẩn thận chăm sóc.”
“Vâng, lão tiên sinh.”
Người hầu đáp ứng xong liền đi lên dẫn Đường Nhiễm đi ra ngoài.
Đường Lạc Thiển bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời mà tạm biệt ông Lạc, sau khi ra khỏi cửa thì không thèm nhìn Đường Nhiễm lấy một cái mà đi xuống lầu trước.
Lạc Trạm lười nhác mà đi cuối cùng, tới hành lang, hắn tùy tay viết lên một tờ giấy, đưa vào tay người hầu.
Người hầu sửng sốt: “Thiếu gia?”
Ánh mắt Lạc Trạm ý bảo trên giấy trắng.
Người hầu cúi đầu liền thấy: 【
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232293/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.