Đối với nhiều người, ngồi chờ trong im lặng thật sự rất buồn tẻ, đã vậy hai người cùng chờ trong im lặng còn kinh khủng hơn---- Đường Nhiễm đã quen với việc này, nhưng nữ sinh bên cạnh cô thì lại không thể chịu đựng nổi.
Hình như do quá nhàm chán, đợi vài phút sau, nữ sinh không nhịn được mà hỏi Đường Nhiễm vài lời: "Cậu nhìn chắc cũng tầm tầm tuổi mình, năm nay cậu bao nhiêu?"
"16."
"A, chúng ta quả thực gần bằng tuổi nhau, mình năm nay 17, học ở trường K, cậu thì sao?"
Đường Nhiễm hơi trầm mặc: "Mình học ở nhà, có giáo viên dạy bằng chương trình chữ nổi."
Cô gái nghe xong hai giây sau mới ngỡ ra, lập tức ảo não, rồi lại trở nên luống cuống: "Thực xin lỗi thực xin lỗi... mình không phải cố ý đề cập tới."
"Không sao." Đường Nhiễm hoàn hồn, cười khẽ, "Mình vốn đã chấp nhận việc mang một đôi mắt như vậy từ lâu rồi, chỉ là tiếc vì không thể đi học bình thường được."
Giống như là bị ảnh hưởng từ nụ cười mềm mại của cô gái nhỏ, nữ sinh đứng cạnh Đường Nhiễm thất thần vài giây rồi mới hoàn hồn lại, thấp giọng thở dài: "Cậu thật là xinh đẹp, nhưng lại không nhìn thấy bản thân mình, thật là đáng tiếc...... Đôi mắt không tốt là bẩm sinh như vậy hay sao?"
Đường Nhiễm lắc lắc đầu: "Khi còn nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại thì bị mù."
"A? Việc gì ngoài ý muốn?"
"Khi đó mình gặp một cậu bé bị bắt cóc chạy thoát ra, mình muốn giúp cậu ấy, nhưng mà trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/232282/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.