Lạc Trạm từ cốp xe chui ra, tựa hồ nghẹn đến lợi hại, anh nửa chống cốp xe, đốt ngón tay thon dài lãnh bạch nắm rất chặt.
"Lạc Lạc?" Không nghe thấy quá nhiều động tĩnh Đường Nhiễm lo lắng hỏi, "Anh không sao chứ?"
"...... Không sao." Lạc Trạm ách thanh đáp, sau đó tản mạn mà cười rộ lên, "Trốn ở bên trong lâu quá có chút tốn sức, bên ngoài lạnh, mấy người đi vào trước đi."
"Thật sự, không có việc gì?"
"Ừ."
Đường Nhiễm chần chờ gật đầu: "Vậy anh cũng mau tiến vào a."
"Được."
Đoạn Thanh Yến đỡ Đường Nhiễm vào Thiên trạch, cửa lưu lại một khe hở.
Lúc Đường Nhiễm xoay người, ý cười trên mặt Lạc Trạm liền nhạt đi. Chờ thân ảnh biến mất ở huyền quan, anh khẽ nhăn mi, cúi đầu.
Điều hòa tiết tấu hô hấp, ngực hơi hơi phập phồng. Lạc Trạm khép mắt lại, những mảnh hình ảnh nhỏ trong trí nhớ dường như va chạm nhau trong đầu anh.
Chờ Lạc Trạm chậm rãi đè cho bằng hô hấp, lại mở mắt ra, trước khi ngẩng dậy tầm nhìn nhiều thêm một đôi giày da.
"Cậu làm sao vậy, thân thể không thoải mái?"
Giọng Lam Cảnh Khiêm từ đỉnh đầu truyền đến.
"......" Lạc Trạm nhẹ hút khí, chậm rãi thẳng eo. Không đợi đối mặt anh đã treo lên nụ cười lười nhác, "Không quá thích ứng mà thôi, không sao. Trước lạ sau quen, lần sau hẳn là thành thói quen."
Lam Cảnh Khiêm không nói chuyện, cùng anh đối diện hai giây: "Sắc mặt cậu thoạt nhìn không giống như là không thích ứng đơn giản như vậy."
Nụ cười Lạc Trạm nhạt dần.
Giây lát sau, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014339/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.