Đường Nhiễm ngồi trên giường bệnh, nước mắt vẫn đang rơi lã chã, cứ thế ngơ ngác nhìn Lạc Trạm đi từ phía cửa phòng bệnh, từng bước từng bước lại gần cô.
Tới bên giường bệnh, Lạc Trạm dừng lại.
Anh đưa tay, dịu dàng lau giọt nước mắt ướt nhòe bên gò má Đường Nhiễm, sau đó, anh chống tay lên thành giường, cúi người sáp lại gần, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, anh tới muộn.” Chất giọng máy móc gần trong gang tấc, khàn khàn mà quyến rũ lạ kỳ.
“...!”
Đường Nhiễm khó mà ghép âm thanh quen thuộc trong ký ức với bóng dáng gần trong gang tấc này làm một, nhưng lại không thể nào phủ nhận.
Cô hơi rụt người lại, cuối cùng cũng đã hoàn hồn: “Lạc... Lạc Lạc?”
“Trợ thủ giọng nói AI, người máy phỏng sinh vật, còn cả Lạc Trạm, em muốn gọi Lạc Lạc nào?” Lạc Trạm rũ mắt, cười bất đắc dĩ, “Nhưng dù thế nào, cũng đều là anh cả.”
“Sao lại...”
Đường Nhiễm dùng ánh mắt mông lung nhìn Lạc Trạm từ trên xuống dưới, dường như không thể lý giải nổi tại sao đột nhiên một người máy mô phỏng lại biến thành người mình quen thuộc nhất.
Lạc Trạm không nói cũng không động, mặc cho Đường Nhiễm đánh giá.
Hồi lâu sau, cô bé con trên giường bệnh hơi dịch người, thấp giọng lẩm bẩm: “Có phải anh sợ em buồn, nên mới cố tình giả làm người máy tới lừa em không?”
Lạc Trạm giật mình, đến khi kịp phản ứng lại, anh không khỏi dở khóc dở cười: “Đúng là enh gạt em, nhưng không phải bây giờ, mà là trước kia —— ngay từ đầu, người máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014329/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.