Đàm Vân Sưởng nhoài người qua cửa sổ xe, nhìn quanh. Một lát sau mới ngồi lại vào chỗ: “Tổ tông à, cậu làm Mạnh Học Vũ nóng đầu đến mức đi bắt taxi thật rồi.”
Lạc Trạm bắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế, nghe vậy cũng chẳng mấy để tâm: “Ừm. Khi nào về bảo cậu ấy đến tìm tôi thanh toán tiền xe.”
Đàm Vân Sưởng: “Cậu cứ thế dễ gây mất đoàn kết lắm đấy.”
“Tôi có thể đảm bảo sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới tiến độ công việc của phòng thí nghiệm,” Lạc Trạm hơi nheo mắt, thản nhiên hỏi lại: “Cậu ta có thể không?”
Đàm Vân Sưởng nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe kia đã đi sát sau đuôi, “Chỉ sợ là không được.”
Lạc Trạm cong khóe miệng, lại là giọng cười đùa cợt thường ngày: “Đã vậy, sao lại là lỗi của tôi được?”
Đàm Vân Sưởng cứng họng không trả lời nổi.
Hồi lâu sau, Đàm Vân Sưởng chỉ có thể chuyển hướng tấn công sang phía Đường Nhiễm: “Em gái Đường này, em xem cái tính tình khó ưa của cậu ta đi, rốt cuộc có chỗ nào để thích cơ chứ?”
“Dạ?” Sau khi nghe được lời thổ lộ bất ngờ, Đường Nhiễm vẫn chưa thoát khỏi cơn dư chấn, nghe vậy chỉ mờ mịt nhìn về phía Đàm Vân Sưởng theo bản năng.
Chưa đợi được câu trả lời của Đường Nhiễm, Đàm Vân Sưởng đã ăn trọn cú đá từ Lạc Trạm: “Đừng nói lung tung, là tôi thích cô ấy.”
“Cậu cũng đừng đánh trống lảng, chẳng lẽ cậu lại không biết, Đường Nhiễm cũng —— Á!” Đàm Vân Sưởng co gập người lại, ôm lấy bắp chân đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc/1014328/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.