"Thay quần áo đi!"
Từ Phong không nghịch con bọ kia nữa mà đi đến chỗ của Thạch Ngọc Cầu. Hắn nhìn cô mặc quần áo của người làm trong nhà mà thấy thật chướng mắt. Trước đây, đồ của người ăn kẻ ở trong nhà là do hắn thiết kế, phải làm sao cho thấp kém một chút. Vậy mà cô cũng cùng một thân phận, hắn lại thấy không tương xứng chút nào.
Thạch Ngọc Cầu ngẩn ngơ nhìn hắn hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bảo đi thì đi. Nhiều chuyện vậy?"
Cô cụp mắt không dám hỏi nhiều, quay lưng chạy đi vào nhà chứa, tìm mấy bộ quần áo lúc mình đến đây có mang theo. Từ Phong không nói sẽ đưa cô đi đâu, càng không nói nên ăn mặc thế nào nên cô chỉ đành mặc như thói quen. Áo sơ mi cộc tay, trên ngực áo còn có thêu hình một đàn bướm nhỏ, quần jean dài đến mắt cá, ống quần loe ra.
Lúc cô ra khỏi nhà chứa, hắn cũng đã thay một bộ quần áo khác. Tuy cô không thường hay chú ý đến cách ăn mặc của Từ Phong, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng hắn càng đơn giản lại càng đẹp. Một chiếc áo sơ mi trắng dài tay được xắn lên tùy tiện, một chiếc quần jean rách gối màu đen sậm cùng đôi giày sneaker đen. Hắn luôn bỏ bao thuốc và bật lửa bên mình, nên đa phần áo mà hắn mặc phải có túi trước ngực.
"Nhìn gì vậy? Thấy trai đẹp là mất hết thể diện vậy sao?"
Thạch Ngọc Cầu ngớ ngẩn, không biết tại sao khi hắn nói câu đó cô lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.