Từ Phong không trả lời, cũng xem như là ngầm khẳng định. Hắn đi lướt qua Đầu Tử rồi ngồi giữa gã ta và Tulen, xem như là vị trí độc tôn nhất. Thạch Ngọc Cầu đứng ở đầu ghế sô pha, nhìn hắn toát lên vẻ quyền lực của mình. Trên người Từ Phong không có món trang sức nào nói lên rằng hắn là người có tiền, nhưng quần áo và khí chất đều toát ra được. Ngón cái ở bàn tay phải của hắn có đeo một chiếc nhẫn trắng, mặt là hình một viên kim cương xanh. Cô không am hiểu về mấy thứ đó, nhưng cũng ngầm hiểu đồ mà hắn mang trên người không thuộc hàng xa xỉ thì cũng phải là hàng độc nhất vô nhị.
"Cũng xinh đấy chứ! Mày đổi gu em gái vườn quê rồi à?"
Tulen đánh giá Thạch Ngọc Cầu. Gã ta không phải người ăn nói lổ mãng như Đầu Tử, ngược lại cũng có nét ưa nhìn, chỉ là trên người có nhiều hình xăm. Hình tượng Từ Phong trước giờ nổi tiếng như vậy, sao chỉ có cô là chưa từng nghe thấy?
"Cô em tên là gì?"
Đầu Tử cười đú đởn. Gã vừa hỏi vừa định vuốt tay cô, nhưng cô nhanh chóng lùi lại, co người như rùa rút cổ. Hành động này bị Từ Phong nhìn thấy, hắn đưa tay lên đấm vào vai gã ta một cái rõ mạnh.
"Đủ rồi đấy!"
"Tao ghẹo chút! Mày căng làm gì?"
Từ lúc bước vào phòng bao đến bây giờ, Thạch Ngọc Cầu vẫn chưa hết căng thẳng. Cô không tìm được nguyên nhân mà Từ Phong đưa mình đến đây, vậy nên vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878257/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.