"Biết là tốt. Xuống xe đi!"
Từ Phong nói rồi đẩy cửa xe ra ngoài, tiện thể ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác gần đó. Hắn đứng ngay cổng, đưa ngón trỏ vào máy cảm ứng vân tay để mở cổng rồi quay lại nhìn. Thạch Ngọc Cầu thò đầu ra khỏi xe, nhưng cô tạm thời vẫn chưa xuống được, vì một bên chân bị thương đã mất cảm giác rồi. Cô sợ phát hoảng, nhưng vẫn cố nhích ra một chút để xuống xe. Hắn nhìn cổng đã mở toang ra rồi mà cô vẫn chưa xong, nhăn mày hỏi.
"Lâu vậy?"
Thạch Ngọc Cầu áy náy bám vào cửa xe để xuống. Nào ngờ hai chân vừa chạm đất đã đau điếng người, cô hốt hoảng kêu lên.
"A!"
Từ Phong quên mất cô đang bị thương ở chân, nếu biết vậy hắn đã bóp còi để người làm ra mở cổng rồi. Vì hắn không muốn cô dính dán đến hắn để người khác hiểu lầm nên mới tốn công sức như vậy. Hắn bước đến, bất ngờ ngồi đưa lưng lại trước mặt Thạch Ngọc Cầu khiến cô ngớ ngẩn.
"Thiếu gia?"
"Lên mau đi! Nói nhiều quá!"
Cô đứng bằng một chân, ngả nghiêng ngả ngửa nhìn lưng của hắn. Nếu thật sự để cho hắn cõng đi vào trong nhà, cả dinh thự sẽ một phen dậy sóng. Cuộc đời cô quá nhiều trắc trở rồi, không muốn tự mình chuốc thêm phiền phức nữa. Biết rằng hắn có ý tốt, nhưng cô thật tình không thể cứ dựa dẫm vào hắn.
"Không được đâu thiếu gia."
Từ Phong "hừ" lạnh một tiếng, đứng dậy dứt khoát khom xuống bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878245/chuong-22.html