Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, đầu của Từ Phong đã bắt đầu truyền đến cơn đau nhức. Có lẽ là do đêm qua hắn không ngủ còn hút quá nhiều thuốc mới như vậy. Sau khi xảy ra sự việc Thạch Ngọc Cầu bị vu oan lấy trộm tiền, cả hắn và cô đều không ai nói gì. Cô bắt đầu nghĩ đến việc muốn rời khỏi dinh thự này. Nhưng nếu bây giờ cô đi, khác nào thừa nhận mình là trộm, còn phủi sạch hết sự giúp đỡ của Từ Phong.
Cô không tiện hỏi hắn đêm qua đã đi đâu, vì hắn không nghi ngờ và đồng ý tin tưởng cô đã là phước phần lớn lắm rồi. Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn bảo A Lôi đưa cô xuống lầu rồi vào nhà chứa làm những việc nhẹ nhàng. Hắn không thích người ta lại bàn tán, vì đêm qua hắn phát tiết đủ rồi.
"Thiếu gia! Lát nữa nhị thiếu gia sẽ về!"
Từ Phong vừa xuống lầu thì đã nhận được tin tức này từ bà quản gia. Hắn đi ra ngoài, ngó mắt nhìn về phía biệt phủ ở bên cạnh xem động tĩnh của bà hai. Lần này Cảnh Thiên về nước định cư, bà ta có lẽ sẽ bắt đầu ra mặt thay vì ngồi trong nhà đọc kinh Phật.
Hắn nhếch môi cười.
"Vậy sao? Bà nắm bắt thông tin cũng nhanh lắm!"
Giọng điệu mỉa mai này của hắn, chính là đang nhắc nhở bà quản gia, chuyện đêm qua hắn vẫn chưa quên được. Con người của Từ Phong thù dai, thói ở sau lưng đâm chọt người khác chính là đại kỵ với hắn. Chỉ có điều bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khoc-khi-khong-co-anh/2878218/chuong-31.html