Một tuần sau, chúng tôi trở về nước.
Anh ta đi xã giao rất nhiều còn thường xuyên tăng ca khiến đôi khi tôi quên mất rằng ngoài mình và người giúp việc ra còn có một người khác nữa đang hiện hữu.
Dù anh ta có về hay không, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều để ngọn đèn nhỏ trong phòng khách và hâm nóng một ly sữa trong lò vi sóng.
Sáng ngủ dậy sữa có lúc đã cạn, có khi vẫn đầy.
Thỉnh thoảng, tôi thường bị mất ngủ vì cơn đau ở chân, vì vậy tôi ra ngoài ban công ngắm trăng trên chiếc xe lăn.
Trăng tròn chiếu vào tôi như thể ánh đèn sân khấu.
Tôi đã mua một ngôi nhà cho bố mẹ và chụp lại gửi cho những người bạn của tôi xem.
Họ khá bất ngờ vì điều đó.
Khi nghĩ đến những ánh mắt ghen tỵ, tôi đã rất vui. Nhưng bố mẹ tôi nói đã quen với cuộc sống ở căn nhà cũ nên không muốn chuyển đi.
Thế là ngôi biệt thự bị bỏ trống.
Sổ đỏ đứng tên của bố mẹ, khi cầm được quyển sổ trên tay, tôi cảm thấy bản thân có ích một phần nào.
Tôi gửi ba vạn tệ cho gia đình mỗi tháng nhưng mẹ tôi lại nói:
"Số tiền đó nhiều quá, mẹ không thể dùng được."
"Mẹ cứ cầm lấy mà mua thêm vài bộ quần áo, mua cho bố một chiếc xe mới nữa."
"Lý Hi Hoà đối xử với con có tốt không?"
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Con ổn mà mẹ đừng lo."
Mẹ tôi im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-duoc-yeu-thuong/2685418/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.