Tôi đã ly hôn với Lý Hi Hòa.
Chắc vì cảm thấy tội lỗi, anh ta đã cho tôi ti.ề.n tài đủ sống được ba đời, còn có tất cả nhà cửa và xe cộ đều đứng tên anh ta.
Tôi nhận hết, cho tiền thì tại sao lại không cần chứ.
Tôi thu nhận một người học trò, tôi gọi cô ấy là A Thanh.
A Thanh có thân hình dẻo dai, đôi chân dài và có cái cổ dài, mỗi khi nhìn cô ấy khiêu vũ là dường như tôi đang đứng trên sân khấu vậy.
Trước đây thầy tôi từng nói với tôi một câu: “Không phải em chọn ba lê, mà là ba lê đã chọn em”, bây giờ tôi cũng lấy câu nói này dành tặng cho cô ấy.
Tôi rất nghiêm khắc với cô ấy, cô ấy cũng thích ăn sườn, đôi lúc khi tôi và cô ấy hoàn thành được các động tác khó thì tôi và cô ấy sẽ cùng nhau dựa vào chiếc ghế sô pha, mỗi người chúng tôi đều cầm một cái bát nhỏ vừa gặm sườn vừa xem tivi.
Trải qua những ngày tự do tự tại.
Trước đây tôi trồng hoa trồng cỏ, sống để cho người khác xem, giờ đây tôi gặm xong miếng sườn thì mồm miệng nhớp nháp dầu mỡ, nhìn Khả Khả gặm những mẩu xương còn sót lại của tôi. Đúng vậy, bây giờ tôi chỉ sống cho chính mình thôi.
Tôi tình cờ gặp lại Lâm Đình và Lý Hi Hòa tại một cuộc thi.
Cuộc thi lần này, Lâm Đình và A Thanh đều tham gia.
A Thanh giành huy chương vàng, Lâm Đình giành huy chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-duoc-yeu-thuong/2685404/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.