Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đứng trên sân khấu một lần nữa.
Ánh đèn sân khấu chiều vào người tôi, tôi cảm thấy như một giấc mơ vậy.
Tôi bước trên thảm đỏ của các chương trình nước ngoài với đôi chân máy.
Bên dưới có người đang chụp ảnh tôi, đó là Châu Trực.
Tôi có thể đứng trên sân khấu một lần nữa vì vô tình chụp ảnh của anh ấy trên đường phố.
Chúng tôi quen nhau nhờ bộ ảnh đường phố đó, sau này tôi mới biết anh ấy là một đạo diễn phim tài liệu nổi tiếng.
Anh ấy đã đến Tây Tạng để chụp ảnh linh dương, đến Châu Phi để chụp ảnh trẻ em.
Anh ấy cho tôi xem những bức ảnh anh ấy đã chụp trước đây, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị.
Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, một màu hổ phách nhàn nhạt.
Thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của anh ấy, tôi liền quên mất tiếp theo mình phải nói gì đây.
Anh ấy đã đăng những bức ảnh anh ấy chụp tôi lên mạng.
Tôi không ngờ rằng mình đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Trong ảnh, tôi đang đeo đôi chân giả, nở nụ cười rạng rỡ và tự tin bước đi trên con phố tấp nập người qua lại.
Vì bộ ảnh này mà tôi được mời tham gia sàn catwalk, nhưng không ngờ rằng ngay sau khi trình diễn tôi đã thực sự trở thành người mẫu.
Đôi chân máy móc hiếm có, tôi có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, vòng eo thon gọn, chân dài tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-duoc-yeu-thuong/2685403/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.