“Cám ơn.” Giống như nhận được khích lệ vô cùng lớn, anh cảm kích nhìn cô, “Chuyện này đối với anh rất quan trọng.” 
Thư Tiếu biết rõ, cười một tiếng: “Đây là ranh giới cuối cùng của anh, cũng là của em.” 
Giang Hoài nói: “Cho dù như vậy, ở cạnh anh, vẫn sẽ rất khác biệt.” 
“Em thích độc nhất vô nhị.” Cô nói. 
“Còn thích thử thách?” 
“Chẳng lẽ anh không thích thử thách?” 
“Người bình thường khi nắm được phần thắng mới thích thử thách. Anh không thích, bởi vì anh đúng là sợ thua. Nhưng mà trận chiến này anh đã không có cách nào lui về nữa rồi. Không phải là anh thích khiêu chiến, mà là bởi vì người anh dây vào là em.” Anh nhìn cô, tiếp tục nói: “Thật ra anh rất nghi ngờ, tại sao em lại đột ngột quay trở lại?” 
“Khi em ngồi trong xe, nhìn đèn phòng ngủ của anh sáng rực. Rõ ràng là rất sáng rất sáng, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy anh giống như đang ngồi trong căn phòng đen như mực.” Cô ngước mắt nhìn anh, đáy mắt long lanh. 
“Thư Tiếu, em khờ quá. Em tội gì phải chạy tới?” Anh cười nói, giọng nói rung động, trân trọng mà mang theo một tia thở dài. 
“Em nghĩ, anh chính là thử thách đối với em. Trong tiềm thức em đã hết lần này đến lần khác buông bỏ. Vấn đề khiến anh luôn bận tâm, em đương nhiên cũng đã nghĩ qua! Nhưng em vẫn phải tới! Chỉ vì không muốn “buông bỏ” sẽ khiến em hối tiếc cả đời.” 
“Thư Tiếu, là em cho anh dũng khí, anh vốn định sẽ buông bỏ…” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963874/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.