Không chờ chuông báo thức vang lên Thư Tiếu đã tỉnh táo đến tám phần. Cô tắt báo thức nhưng không vội rời giường, híp mắt hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm giác vừa rõ ràng vừa khẩn trương. 
Tối hôm cô ở trong phòng Giang Hoài đến mười một giờ đêm mới rời đi phòng cho khách. Thời điểm cùng anh nói chúc ngủ ngon cô cảm thấy còn rất nhiều cảm xúc chưa cùng anh chia sẻ, nhưng lại không đành lòng để anh quá mệt mỏi, cô không thể làm gì khác hơn là tạm thời tách ra. Lý trí nói cho cô biết, thân thể Giang Hoài so với người thường cần nhận nhiều sự quan tâm chăm sóc hơn, khi bọn họ ở bên nhau có nhiều việc không thể buông lỏng. Đối với điều này cô không cảm thấy tiếc nuối chẳng qua là đau lòng cho người đàn ông mình yêu. 
Chuông điện thoại trong phòng vang lên, Thư Tiếu cầm lên nghe——hẳn là Giang Hoài gọi nội tuyến. 
“Có đánh thức em không?” Giọng nói anh dịu dàng mang theo từ tính. 
“Không có, em dậy lâu rồi.” 
“Rời giường rồi à?” 
“Vẫn chưa.” Cô ngượng ngùng cắn cắn môi, giọng nói thẹn thùng, “Em có thói quen sau khi ngủ dậy phải lăn lộn trên giường một chút.” 
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của anh: “Vậy em khoan hãy rời giường, anhsang tìm em.” 
Cô có chút mông lung không rõ. Bất quá anh đã nói vậy cô cũng không nghĩ nhiều. Không lâu sau đó cô nghe được tiếng gõ cửa, Giang Hoài ở bên ngoài gọi cô. Cô trở mình ngồi dậy, gỡ gỡ tóc rối rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963872/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.