Cô nhìn anh trong vô thức, muốn kiếm chuyện gì nữa đây ba, hôm qua hành cô chưa đủ sao ? Anh lấy khăn nhúng vào nước lạnh rồi đặt lên trán cho Hữu Túc, anh đi vào trong bếp, bếp thấp quá, anh đứng mà phải khom khom, anh mở tủ ra tìm gạo, có gạo có nước có nồi có bếp, anh đặt nồi gạo rất nhiều nước lên bếp rồi bật điện cho gạo sôi, sau đó anh đi vào phòng Hữu Túc, anh kéo mạnh tấm chăn của cô ra và nói :
-Cởi đồ ra.
Hữu Túc quay lại nhìn anh, lại muốn đóng phim cổ trang à, da thịt với da thịt à, không hiệu quả đâu ba ơi, toàn lợi dụng nhau thì có, cô xua tay ngay :
-Lạnh lắm, không hứng đóng phim đâu.
Cô muốn giật lại chăn nhưng anh không đưa, Cự Tàn Tôn chỉ muốn cô cởi bớt quần áo để thoát nhiệt mà cô lại nghĩ đi đâu vậy, anh cũng phải ra tay, cởi quần áo ngoài của cô ra, sau đó anh ném chăn lại cho cô và đi vào bếp. Anh đổ cháo ra tô rồi mang vào cho cô :
-Ngồi dậy.
Hữu Túc nghe mùi thì biết là anh nấu cháo cho cô, nhưng cái gì thế kia, trắng trơn à, cháo không à, không ăn không ăn, Cự Tàn Tôn nhìn biểu hiện chê cháo không có thịt của cô thì nói :
-Ăn ngay khi tôi còn nhẹ nhàng.
Nhìn thái độ uy hiếp người khác bằng ánh mắt gì thế kia, cô không ăn thì anh rút súng bắn cô à, bỏ đi, cô là người sợ chết mà, cô ăn vội rồi đón lấy vài viên thuốc và ly nước từ tay anh, uống xong cô nằm xuống định ngủ thì dự cảm kì lạ lại ập đến, anh cởi áo khoác ra, đặt trên bàn của cô rồi cởi thêm vài nút áo sơ mi và anh nằm xuống kế cô, sau đó anh đưa tay kéo Hữu Túc lại gần anh, bàn tay anh nắm chặt lấy bả vai của cô, anh nhắm mắt lại ngủ. Hữu Túc cũng mệt rồi, muốn làm gì thì mặc xác anh, giờ không phải lúc cô nên đôi cô to mồm gây sự với anh, không khéo anh nổi điên bóp cổ cô thì chết. Sáng hôm sau, Hữu Túc thức dậy thì anh đã đi mất tăm, kế bên chỗ cô nằm vẫn còn ấm, cô thở dài ra rồi lết xác đi dọn dẹp trong nhà, Tiểu Tam vẫn đang ngủ trong bếp, anh cho Tiểu Tam ăn sáng giùm cô luôn rồi mới đi, trên tủ lạnh còn dán 1 tờ giấy ghi nhớ màu vàng của cô, trên đó ghi là « Cự Tàn Tôn », nét chữ hơi vội vàng, là tên anh sao ?
Ngày hôm sau, Hữu Túc định dắt Tiểu Tam về nhà bố cô, lúc đang đeo giày thì bất ngờ Cự Tàn Tôn từ đâu phi thẳng vào nhà cô, Hữu Túc và Tiểu Tam cùng đồng thời ngước lên nhìn anh rồi bảo :
-Anh làm hư cửa nhà tôi rồi kìa, ông già ?
-Nó thấp quá. – Anh trả lời, giọng anh thật trầm và rất thấp.
Cô nói một đằng còn anh nói một nẻo, thật chẳng ra thể thống gì, Hữu Túc lắc đầu khẽ rồi lại đeo nốt chiếc giày còn lại, anh muốn làm trò khỏ gì thì làm, Cự Tàn Tôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, nhìn đôi chân dài của anh kìa, thật khiến người khác thèm muốn khao khát mà, tự dưng cô lại thấy anh như người khổng lồ chui vào căn nhà đồ chơi. Cô buộc tóc lên cao rồi quay lại nhìn anh, sao còn chưa chịu đi, tính kiếm chuyện xằng bậy gì nữa đây ba :
-Anh tới làm gì vậy ?
Cự Tàn Tôn im lặng nhìn cô, đáy mắt anh u tối vô cùng, chẳng thể hiểu anh đang nghĩ gĩ hay anh đang muốn làm gì, Hữu Túc thở hắt ra một hơi, sau đó lấy một cái khẩu trang y tế đưa cho anh, Cự Tàn Tôn đeo vào mà chẳng phản đối hay ý kiến gì, sau đó anh đứng dậy « Cốp… » tiếng đầu anh va chạm với trần nhà của cô, Hữu Túc bật cười đau cả bụng :
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]