Tiểu Tam đồng cảm với anh, sau đó Hữu Túc tốt bụng đưa anh thêm cái nón lưỡi trai mà hôm qua cô mới dành được ở chỗ Đình Đình – cô bạn từ thời cởi truồng tắm mưa gần nhà của cô, anh đón lấy rồi cứ thế đeo vào một cách rất tự nhiên, sau đó Hữu Túc nghĩ rằng cô đưa gì anh cũng lấy, nếu giờ cô đi vào bếp lấy con dao đưa anh thì anh có tự đâm vào bụng anh không nhỉ ? Mà sau đó, cô lại tự kiềm chế bản thân đi lấy dao, mắc công anh không đâm anh mà quay sang đâm cô chết nhăn răng thì lúc đó xuống chầu Diêm Vương thì ổng lại phán cô chết vì tội ngu nữa thì nhục lắm. Tiểu Tam sủa gâu một tiếng cho cô quay lại thực tại, Hữu Túc nói :
-Muốn đi tới đâu ?
Lại im lặng, dẹp đi, quyền quyết định hôm nay thuộc về cô mà, cô dắt Tiểu Tam đi trước còn anh thì sải bước chậm rãi đi theo sau, lúc đón xe buýt cũng rất mệt nha, anh lúc nào cũng phải khom lưng thấy tội tội, anh đứng im lặng một góc và bắt cô đứng che cho anh, hình như anh không thích người khác đụng phải anh ? Tiểu Tam ngồi gần chân anh, nó nhìn anh thật lâu và sau đó anh nhìn nó và nói :
-Ta không ăn thịt mi.
Tiểu Tam nghe xong thì cúi mặt xuống nhìn chân mọi người trên xe buýt, chỉ cần biết người nào đi chung với bà bà Hữu Túc không thích ăn thích cậu là cậu sẽ ngoan ngoãn ngay, vừa xuống xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230709/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.