Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh nhìn Nhất Gia rồi quay sang Nhị Gia, cả hai người này lại nghĩ ra kế hoạch đi ngược lại ý ban đầu mà cậu tính cho :
-Nếu Nhất Gia cho đó là ý hay thì tôi không phản đối.
Nhị Gia cũng đứng dậy ngay sau đó, ông ta cố giải thích :
-Như dự đoán của cậu thì nhất định người chúng ta sẽ mất tới tận hơn 50% thì hà tất gì chúng ta không liên kết với các thế lực ngoại nước.
Nhất Gia gõ nhẹ chiếc gậy chống xuống nền nhà, sau đó ông nói :
-Cự Thiếu, không phải chúng tôi không tin cậu, nhưng nếu làm theo cách của cậu nói thì nhất định cậu sẽ không toàn mạng và người của chúng ta cũng hi sinh rất nhiều.
Cự Tàn Tôn quay lại nhìn và nói :
-Mạng là của tôi, do tôi quyết.
Anh Lớn lúc này mới lên tiếng :
-Cự Thiếu, mục đích cuối cùng là gì ?
Cự Tàn Tôn nhếch môi, cuối cùng cũng đã hỏi vấn đề mấu chốt :
-Mất 1 nữa Đại Âu, đổi lại chúng ta được tất cả Tồn Thị, tài chính của Tồn Thị rất lớn.
Nhất Gia nhìn Nhị Gia, đột nhiên đôi lúc ông cảm thấy Cự Tàn Tôn thật đáng sợ, tuy anh chưa bao giờ có hành động gì quá đáng với mọi người trong Đại Âu, nhưng cái cách anh suy nghĩ và điều khiển người khác thật khiến ông hoảng loạn. Nhị Gia nhìn xoáy vào Cự Tàn Tôn và nói :
-Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy đến thì cậu hãy chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230651/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.