Gì vậy chứ ? Hữu Túc ngơ ngơ nhìn bác sĩ kia, nhưng cô cũng lủi thủi đi về phía dãy phòng khám phụ sản, thật không thể tin vào mắt mình nữa, Hữu Túc cầm tờ giấy kết quả mà cảm thán ngay sau đó « có thai 5 tuần » … Cái qué gì vậy nhỉ ? Tự dưng lại thế nhỉ ? Hữu Túc cầm tờ giấy kết quả về nhà, cô vô tờ giấy rồi ném vào góc tường, sau đó cô cũng nằm úp người lên giường :
-Sao lại hành hạ mẹ như vậy chứ con ? Mẹ chỉ muốn ăn no thôi, nhưng con lại không muốn ăn sao …
Hữu Túc nằm lăn lộn trên giường, cơ thể cô bỗng dưng thay đổi rõ rệt, cái thai thì hành hạ cô sống dở chết dở … Ăn để tiêu hóa mà hình như nó không chịu thì phải, thức ăn cứ ăn vào là lại nôn ra, Hữu Túc khóc không ra nước mắt, không thể cho bố mẹ biết được, còn Cự Tàn Tôn thì gọi mãi mà anh cũng không nghe máy nên cô cũng không thèm gọi làm gì cho mệt, tốn pin, cứ thế cô nhắm mắt ngủ thiếp đi trong cơn khó chịu do đứa bé trong bụng cô gây ra cho thể xác lẫn tâm hồn …
Buổi tối, sau 2 ngày mất tăm thì Cự Tàn Tôn xuất hiện, anh đến rất im lặng, cửa phòng không khóa thì hẳn là Hữu Túc đang làm gì đó, anh nhìn vào thì thấy cô đang nằm úp người xuống giường, đồ đạc thì lung tung, Cự Tàn Tôn đẩy cửa bước vào trong, anh định nhặt những tờ giấy của cô vo lại cho vào thùng rác thì 2 chữ « mang thai … » ẩn hiện trong tờ giấy nhàu nát bị anh nhìn thấy, anh mở ra xem, Hữu Túc có thai 5 tuần … Cự Tàn Tôn trầm ngâm một chút, sau đó anh im lặng bước ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, rất lâu.
Sáng hôm sau, Hữu Túc mò mẫm thức dậy, cơ thể hết khó chịu rồi, nhưng tay ai đang đặt trên người cô ? Hữu Túc quay sang nhìn bên cạnh, là Cự Tàn Tôn khốn kiếp đây mà, Hữu Túc nhấc tay anh ra, cô định leo xuống giường thì bị tay anh giữ lại :
-Bỏ đứa bé.
-Cái gì ??? – Hữu Túc nghe xong nhưng cô hình như nghe không đúng thì phải.
Cự Tàn Tôn vừa mới nói cái gì ấy nhỉ ? Hữu Túc ngạc nhiên nhìn anh, Cự Tàn Tôn mở mắt nhìn cô và nói lại :
-Tôi nói là bỏ đứa bé này đi.
Hữu Túc lùi lại một chút, anh có phải đang bị động kinh không vậy ??? Sáng ra lại nói chuyện gì thế kia chứ ??? Đùa cô sao, không vui đâu đấy, Hữu Túc :
-Anh nói điên gì vậy ?
-Chuẩn bị đi, tôi đưa em đến bác sĩ của tôi. – Nói rồi anh cũng đứng dậy, mặc đồ vào.
Hữu Túc cứ ngơ ngác nhìn anh, cô á khẩu thật sự, chuyện gì vậy, anh bảo cô bỏ đứa bé sao ? Nhưng tại sao, anh bị sao vậy ? Hữu Túc nhìn anh trong trạng thái bất động mơ hồ, cô chợt nhận ra hình như anh đang bắt ép cô bỏ đi đứa bé trong bụng của cô, mà cũng là con của anh, Cự Tàn Tôn dứt khoát kéo tay cô đứng dậy, anh cũng chẳng kiêng nể gì mà thẳng tay cởi đồ rồi mặc lại đồ mới cho cô, nhìn thái độ không hồn của cô thì anh biết chắc cô đang bị sốc rất nặng, dù chính anh có muốn đứa bé này bao nhiêu thì anh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình hình thể trạng cơ thể của cô bây giờ.
Từ đầu tới cuối, Hữu Túc bị anh kéo đi không một chút phản kháng, cô chết lặng với những câu hỏi trong đầu của cô, cô biết cô bị bệnh nhưng nếu cô có con với anh thì nhất định đó là điều mà số phận ban cho cô, đến khi cô mất đi thì anh cũng còn nhớ tới cô khi thấy đứa bé, nhưng tại sao chứ ? Không lẽ cô phải nói hết ra là cô đang thế nào sao, cô không muốn Cự Tàn Tôn thương hại hay thông cảm cho cô, nhưng còn con của cô và anh thì có tội gì chứ ???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]