Chương trước
Chương sau
Hữu Túc nghe như thế thì cô cũng bước lên xe cùng anh, nhìn anh rồi cô lại khẽ thở dài, yêu ai không yêu lại đi yêu một người quái lạ như anh, thật đúng là khiến cô điên mà, tuy không có biến cô gì lớn quá nhưng đôi khi anh lại làm cô bị sốc thật sự, anh đưa cô đến tòa nhà bỏ hoang mà lúc trước anh mang cô đến đây rồi cô còn nói yêu anh ở đây nữa ấy chứ, nghĩ lại đột nhiên Hữu Túc mặt đỏ bừng. Xe dừng lại, Cự Tàn Tôn nói :

-Vào đây ngồi 1 chút với tôi.

Hữu Túc cùng anh bước xuống xe một lượt, cô ngước lên nhìn bầu trời, vừa mới chập chờn tối thôi, Cự Tàn Tôn nắm lấy bàn tay của cô rồi kéo đi theo sau lưng anh, bước nhanh lên những bậc thang đầy bụi bám, cũng tại nơi anh và cô từng ngồi :

-Em ngồi đây.

-Ừm … - Hữu Túc nhìn anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Không biết anh muốn nói gì nhưng khi cô định mở lời trước thì anh nói :

-Tôi là người rất tàn nhẫn, ích kỉ, tôi không mấy khi suy nghĩ qua nhiều cho một người nào đó, nhưng khi em rời đi suốt nữa năm nay thật sự khiến tôi rất muốn điên lên.

Có chút giống bộc bạch, nhưng khi anh nói thì lại nhìn xoáy vào mắt của cô, Hữu Túc đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh và nói :

-Em biết, nhưng anh có biết hiện tại bản thân anh đang muốn gì không ?

Anh im lặng nhìn cô, lúc này trong đáy sâu nhất của đôi mắt anh hình như vừa có tia bối rối, anh định nói gì đó nhưng lại thôi, anh chạm tay vào bàn tay của cô đang áp trên mặt anh :

-Tôi muốn em.

Ngay từ đầu anh đã vì muốn cô nên mới cho cô đi theo mà, không nhớ à, biết nói thế nào đây khi chính bản thân anh cũng không tự đưa ra câu từ hợp lí cho chính anh chứ, Cự Tàn Tôn lôi trong túi áo ra một chiếc nhẫn được lồng vào 1 sợi dây bạc nhỏ, anh đưa ra trước mặt cô và nói :

-Tôi chưa từng cho em một thứ gì đó để em có thể mang theo.

Hữu Túc đón lấy sợi dây, trên đó có khắc cả tên của cô « Túc » rất nhỏ, Cự Tàn Tôn đeo vào cổ giúp cô rồi nói :

-Sau này tôi nhất định mang em theo tận cùng chân trời.

-Cám ơn. – Hữu Túc ôm chầm lấy cổ anh và bật khóc.

Cự Tàn Tôn vỗ nhẹ lên mái tóc dài của cô, anh cũng khẽ choàng tay ôm lấy cô, vùi cô thật chặt vào cơ thể của anh, Hữu Túc nói trong nước mắt :

-Em không muốn nhìn anh không cần em … sau này cũng vậy, làm ơn mang em theo …

Cự Tàn Tôn gật đầu nhẹ cùng cô, nhưng anh chưa biết tương lai sau này của anh có thể hứa với cô không ? Nhìn cô khóc mà tim anh cũng đau thắt lại, suốt khoảng thời gian Hữu Túc sang Mỹ thì khoảng thời gian đó anh như người điên, luôn có tâm trạng nặng nề mà trước đây anh chưa bao giờ có, anh lui tới tiệm ảnh cũ của cô, nơi trước đây cô từng sống và cùng anh phát sinh mọi chuyện, anh rửa những tấm ảnh mà lúc trước cô cùng anh chụp lại khi về thăm nhà anh. Khi nhìn chúng thì anh dường như nhận ra là anh đã và đang yêu cô, một tình yêu đúng nghĩa, nhưng anh không nói được, anh chưa thể nói, nếu nói ra rồi mà cô lại biến mất như bọt nước thì anh sẽ đau đớn biết mấy, cả cô cũng sẽ đau đớn như anh …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.