Hình như Thích Vô Biệt đang phân phó gì đó ở bên ngoài, giọng nói không lớn nên Ân Mịch Đường chỉ có thể nghe thấy giọng hắn nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì. Hình như Lý Trung Luân lại vội vã thúc giục một tiếng, mới không nghe thấy giọng của Thích Vô Biệt nữa.
Ân Mịch Đường ngáp một cái, kê đầu lên cái gối mềm mại nằm xuống. Mặt vừa dính lên giường tháp liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo. Nàng hé mắt nhìn một mảnh màu vàng trước mắt, không tự chủ được nghĩ đến Thích Vô Biệt, chậm rãi cười lên.
Thực ra Thích Vô Biệt cũng rất tốt nha.
Tuy bình thường hắn hay lạnh mặt, hung dữ, nhưng ít nhất là trước nay chưa từng hung dữ với nàng lần nào. Người trong cung đều biết Thích Vô Biệt rất tốt với Ân Mịch Đường, rất để ý đến nàng. Rất nhiều lần Thích Vô Biệt giận dữ, Lý Trung Luân sẽ lặng lẽ mời Ân Mịch Đường qua. Ân Mịch Đường mơ hồ khồng biết gì bị lừa đến, Thích Vô Biệt nhìn thấy nàng thì sẽ hạ xuống lửa giận.
Còn có một lần, Thích Vô Biệt phát giận lớn trên triều. Văn võ bá qua quỳ đầy trên đất, số quan viên bị xét nhà, bị đày không đếm hết. Lý Trung Luân to gan bảo Tiểu Giang Tử kêu Ân Mịch Đường đang còn say ngủ dậy, sau đó kéo Ân Mịch Đường đang còn mơ mơ hồ hồ đến đứng ở cửa đại điện. Lúc đó Ân Mịch Đường tám tuổi, lần đầu tiên đi đến tiền triều, nàng vừa vô thố lại cảm thấy mới mẻ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389448/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.