Chương trước
Chương sau
Thích Vô Biệt ngưng mắt nhìn Ân Mịch Đường. Năm năm này, bởi vì chiến sự với Túc quốc mà thần kinh của Thích Vô Biệt vẫn luôn căng thẳng, cho nên có rất nhiều chuyện không để ý tới được. Ân Mịch Đường cứ thế mà bất tri bất giác đã lớn lên nhiều như vậy.

Mấy năm này, nàng từng chút cao lên, từng chút thoát đi sự trẻ con, trở nên càng ngày càng động lòng người, càng chói mắt. Giống như một cây mầm nhỏ lay động, nhàn nhã lớn lên, đâm chồi, thấm hương.

Thích Vô Biệt đợi nàng lớn lên, đã đợi rất lâu rồi.

Hắn vẫn luôn đợi nàng lớn lên, sau đó ôm lấy nàng, chậm rãi kể cho nàng nghe câu chuyện của bọn họ, về những điều mà nàng chưa biết. Những năm này, tình cảm của hắn đối với nàng giống như viên châu trắng giấu trong hộp đựng bút vậy, đặt ở chỗ tối, cẩn cẩn thận thận.

Hắn đứng ở nơi không xa nhìn nàng lớn lên, nhịn không được đến gần, lại không thể đến quá gần. Hắn lo sợ sẽ không giấu được tình cảm của mình. Nhưng mà hắn không thể nói với nàng, không thể ảnh hưởng đến nàng. Hắn hy vọng nàng giống như những đứa trẻ bình thường khác mà lớn lên, tránh xa tình cảm không thuộc về hài tử.

Ánh mắt của Thích Vô Biệt làm cho Ân Mịch Đường cảm thấy cả người càng thêm không được tự nhiên. Từ nhỏ nàng đã biết đợi mình đến tuổi cập kê là phải gả cho Thích Vô Biệt. Khi còn nhỏ, nàng cảm thấy gả cho Thích Vô Biệt bằng với việc sẽ luôn luôn ở cùng Thích Vô Biệt. Lúc đó nàng ẩn ẩn hiểu rõ gả cho Thích Vô Biệt là phải làm Hoàng Hậu, cho nên nàng rất nỗ lực học rất nhiều thứ, các bài học trong học đường cũng dần dần trở nên xuất chúng.

Khi dần lớn lên, nàng còn từ từ biết được những chuyện khác nữa, khi đối mặt với Thích Vô Biệt sẽ không nhịn được mà nghĩ đến những chuyện sau này. Đặc biệt là lúc trước Tiểu Đậu Đỏ kéo nàng đến góc nhỏ cùng nhau xem tạp thư. (tạp thư: những câu chuyện dân gian, tùy bút, vv)

“Hai người họ đang làm gì thế?”

“Tỷ cũng không biết, đây là sách gì thế, kỳ kỳ quái quái ….”

Lúc đầu bọn họ không hiểu hai người nho nhỏ trên sách đang làm cái gì, sau nhìn nhìn lại kết hợp với chữ đi cùng liền ẩn ẩn hiểu được. Hai tiểu cô nương đỏ mặt, Tiểu Đậu Đỏ tức giận vứt sách xuống đất rồi đạp đạp hai cái, sau đó lại đốt cuốn sách đó đi. Nhưng không qua bao lâu lại không biết từ chỗ nào tìm ra một cuốn tạp tư khác, kéo Ân Mịch Đường cùng nhau xem trộm.

Chỉ là cuốn tạp thư này rất ít tranh vẽ, đều là những câu chuyện thề non hẹn biển mà thôi.

Nghĩ đến những câu chuyện được nhìn thấy trong sách, nghĩ đến động tác của hai người nho nhỏ trong sách kia, lại nhìn Hoàng đế mặt lạnh phất tay đoạt mệnh. Ân Mịch Đường nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ cổ quái.

Ân Mịch Đường trộm vén mí mắt lên nhìn Thích Vô Biệt vẫn đang nghiền ngẫm nhìn mình kia, nàng muốn kết thúc hình phạt tàn khốc này, vội lùi về sau một bước, nói: “Hoàng thượng, không có chuyện gì khác thì muội phải về đây!”

Nói xong, nàng cũng không đợi Thích Vô Biệt trả lời liền xoay người vội vàng rời đi.

Đêm này Ân Mịch Đường không ngủ được. Nàng mơ mơ hồ hồ, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tình hình ở Cung Thanh Điện hôm nay cũng không nhịn được mà hiện lên trước mắt nàng. Nàng rõ ràng đã đi về rồi, nhưng ánh mắt của Thích Vô Biệt vẫn đi theo nàng. Nàng mở mắt thì thấy ánh mắt của Thích Vô Biệt, nhắm mắt lại là hương vị của bánh ngọc dung.

Bánh ngọc dung …

Ân Mịch Đường buồn bực xoay người đối mặt với bức tường. Nàng cầm gối đè lên đầu mình.

Phiền quá!

Ân Mịch Đường cảm thấy mình bị bệnh rồi, bị một loại bệnh rất kì lạ. Lúc nhỏ, nếu cha nương mua đồ cho tỷ tỷ mà không mua cho nàng, nàng cũng không buồn, sẽ cảm thấy đó là chuyện rất bình thường, chẳng qua là cha nương cảm thấy thứ đó thích hợp với tỷ tỷ hơn mà thôi, đợi cha nương thấy thứ nàng thích, thứ hợp với nàng, thì sẽ mua cho nàng thôi.

Nàng vẫn luôn không biết đố kỵ là tư vị như thế nào, nàng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.

Nhưng cái bệnh đố kỵ này vậy mà sinh ra ở chỗ Thích Vô Biệt rồi.

Năm ngoái Thích Vô Biệt nhìn thấy đồ cưỡi ngựa của Mộ Dung Ngô Kiến hơi nhỏ liền chọn ra một bộ đồ cưỡi ngựa dành cho nữ trong đám cống phẩm, tặng cho Mộ Dung Ngô Kiến.

Qua mấy ngày, khi Ân Mịch Đường và Ngụy Giai Minh đi họp chợ nhìn thấy Mộ Dung Ngô Kiến mặc bộ đồ cưỡi ngựa kia, nàng có hơi thích. Không, thực ra nàng cũng không phải cực thích cưỡi ngựa, chuyện cưỡi ngựa này với nàng mà nói chẳng qua chỉ là mới mẻ nhất thời thôi. Nàng cũng không thích bộ đồ cưỡi ngựa cứng đơ kia, nàng càng thích những bộ váy nhỏ mềm mại hơn. Nhưng nàng nhìn bộ đồ cưỡi ngựa kia lại cảm thấy cực kỳ cực kỳ muốn có được.

Đầu năm nay, Thích Vô Biệt rảnh rỗi đi đến học đường xem mọi người học bài, tùy tiện khen bức tranh mẫu đơn của Hàn Thiều Hoa rất đại khí. (đại khí: không khí, chỉ những người có tấm lòng rộng lớn.)

Ân Mịch Đường cúi đầu nhìn bức tranh hải đường của mình, có chút ủ rũ. Không phải Hoàng thượng nói thích nhất là hoa hải đường sao? Nhất định là do nàng vẽ không đủ đẹp rồi. Tan học, nàng trộm vò bức tranh hải đường kia thành một cục rồi vứt đi.

Tháng trước, mọi người đều vừa chuyển đến thành Liên An không lâu, đều nói trong nhà đang thu thập. Thẩm Thư Hương nói lần này đi vội vàng có nhiều thứ không kịp mang theo, trong nhà thiếu mất mấy cái bình phong. Ngày hôm sau Thích Vô Biệt liền đến Thẩm gia, còn ban thưởng mấy tấm bình phong có giá trị liên thành.

Tại sao Thích Vô Biệt không đến Ân gia chứ? Tại sao hắn không tặng nàng chứ? Tuy Ân Mịch Đường hiểu rõ phụ thân của Thẩm Thư Hương là cậu ruột của Hoàng đế, tuy những đạo lý này nàng đều hiểu được, nhưng biết được chuyện Thích Vô Biệt đến Thẩm gia, nàng vẫn cảm thấy rất ủ rũ.

Từ khi nào thì nàng bắt đầu trở thành thế này vậy?

Ân Mịch Đường liều mạng nhớ lại.

À, nghĩ ra rồi.

Là từ năm năm trước bắt đầu. Từ cái hôm mọi người tụ họp ở Thẩm Tiêu cung ăn khoai đỏ nướng vào năm năm trước. Lúc đó Thẩm Thư Hương bị bệnh, Thích Vô Biệt tự mình bóc vỏ khoai nướng cho nàng, còn đưa áo khoác của mình cho Thẩm Thư Hương mặc.

Đúng vậy, chính là bắt đầu từ khi đó. Bắt đầu từ khi đó, nàng cố ý vô tình bắt đầu so đo, so đo Thích Vô Biệt tốt với người khác mà không tốt với mình, so đo Thích Vô Biệt tặng đồ cho người khác mà không tặng cho mình, so đo Thích Vô Biệt khen người khác mà không khen mình.

So đo, càng lúc càng so đo.

Ân Mịch Đường đè chặt gối đầu, đầu nhỏ ở dưới gối rất bí bách. Nàng rầm rì hai tiếng, cảm thấy mình thế này rất là không tốt. Giống như đứa nhỏ hư hỏng đòi người lớn cái này cái kia, muốn người lớn phải thiên vị chính mình.

Không tốt, thế này thực không tốt chút nào.

Ân Mịch Đường còn phát hiện một việc rất kỳ quái, chính là nếu Thích Vô Biệt tốt với Tiểu Đậu Đỏ thì nàng sẽ không so đo, dù hắn có khen Tiểu Đậu Đỏ thế nào, dù hắn có tặng thứ gì cho Tiểu Đậu Đỏ, thì trong lòng nàng cũng sẽ không có cảm giác không vui kỳ quái đó.



Tại sao chứ?

Nàng nghĩ không thông.

Bởi vì cảm tình của nàng và Tiểu Đậu Đỏ càng tốt, tốt đến không phân bên này bên kia sao?

Không đúng, không đúng.

Cái đầu của Ân Mịch Đường ở dưới gối lắc lắc, không phải như thế, tuy là cảm tình của nàng với Tiểu Đậu Đỏ là tốt nhất, nhưng nàng và Thẩm Thư Hương, Mộ Dung Ngô Kiến đều cùng nhau lớn lên, cảm tình cũng đều không kém mà!

Nàng vứt gối đầu đi, không vui ngồi dậy.

Nàng bực mình hít thở, lại cũng không hiểu được mình đang tức cái gì. Nàng đang giận Thích Vô Biệt sao? Hình như không phải. Đúng rồi, nàng là đang giận chính mình, giận chính mình không hiểu ra làm sao.

Đột nhiên lại nghĩ đến đĩa bánh ngọc dung kia.

Trước mắt bay qua nụ cười của Thích Vô Biệt khi khen hương vị của bánh ngọc dung. Thực ra Ân Mịch Đường vẫn luôn cảm thấy Thích Vô Biệt cười lên rất dễ nhìn, tuy rằng hắn rất ít khi cười. Ân Mịch Đường rất hy vọng Thích Vô Biệt có thể cười nhiêu thêm một chút. Người ấy mà, nên cười nhiều một chút, mỗi ngày đều làm cho chính mình vui vui vẻ vẻ mới tốt.

Màn đêm yên ắng, ở trong mảnh yên tĩnh này, lòng Ân Mịch Đường cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Nhưng nàng lại không ngủ được, cũng không biết qua bao lâu đột nhiên đèn trong phòng vang lên tiếng lộp độp, dọa Ân Mịch Đường giật hết cả mình.

Ân Mịch Đường quay đầu qua nhìn ngọn nến sáng rỡ. Nàng ngốc ngốc nhìn ánh sáng của ngọn nến kia một lát, sau đó giống như quỷ thần sai sử mà kéo chăn ra đi đến phòng bếp.

Thích Vô Biệt lại một đêm không ngủ. Túc Vũ Hành và kim ngân bảo mã Túc quốc đưa tặng đã trên đường đi đến Thích quốc. Nghĩ đến Túc Vũ Hành, Thích Vô Biệt lại theo thói quen cau mày lại.

Nếu không phải vì Tiểu Đậu Đỏ thì Thích Vô Biệt vẫn rất tán thưởng Túc Vũ Hành này. Làm một Hoàng đế, Túc Vũ Hành rõ ràng rất thành công. Người này vừa sinh ra liền được lập làm Thái tử, được Hoàng đế Túc quốc nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng ngày tốt không được bao lâu thì bởi vì mẫu phi của hắn mà bị phế, đánh vào lãnh cung nhận hết lăng nhục. Chính là vì thế mà một vị phế thái tử bị toàn bộ người Túc quốc bỏ rơi liền ngủ đông nhiều năm, khi đợi được cơ hội liền giết anh em đoạt vị. Mạnh mẽ như chớp giật loại trừ đối lập, lại hung hãn quét ngang chư quốc.

Nếu đời trước không có dây dưa gì với người này thì Thích Vô Biệt ngược lại rất muốn khen Túc Vũ Hành một câu.

Thích Vô Biệt nhắm mắt lại, đè xuống giận giữ trong mắt mình.

Sau đó, sau đó người này mang binh đến dưới thành, cướp Tiểu Đậu Đỏ đi.

Lúc đó Thích Vô Biệt đã từng hứa với Thích Như Quy sẽ mang Ân Mịch Đường rời khỏi Thích quốc, vĩnh viễn không trở về. Tiểu Đậu Đỏ bị ép lấy danh nghĩa hòa thân mang đi, hắn lại không ở Thích quốc. Khi hắn nhận được tin tức, Tiểu Đậu Đỏ sớm đã đến Túc quốc rồi.

Lại sau đó, hắn chạy đến Túc quốc, Tiểu Đậu Đỏ vừa mới sảy thai, yếu ớt nằm trên giường. Nàng kéo tay Thích Vô Biệt, trong mắt đầy lệ bảo hắn nhanh chóng rời đi.

“Hoàng thượng, đến giờ lên tảo triều rồi …” Lý Trung Luân lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt nhìn Thích Vô Biệt hơi đau lòng. Hắn ở bên cạnh chăm sóc Thích Vô Biệt nhiều năm như thế, dường như là nhìn Thích Vô Biệt lớn lên. Hắn nhìn Thích Vô Biệt lúc nhỏ đã tiêu phí nhiều thời gian xử lý sự tình hơn cả người lớn, bây giờ Thích Vô Biệt càng bỏ ra nhiều tinh lực hơn dùng trên quốc gia này. Này … đã bao lâu không được ngủ ngon rồi chứ!

Thích Vô Biệt ‘ừm’ một tiếng, dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương.

Lý Trung Luân vội hầu hạ Thích Vô Biệt chải tóc thay đồ. Thích Vô Biệt còn chưa ra khỏi Cung Thanh Điện, Lưu Tô đã đi vào bẩm báo Ân Mịch Đường đến.

“Lúc này sao?” Thích Vô Biệt nhìn khí trời đen trầm bên ngoài, hắn còn tưởng mình bỏ lỡ buổi tảo triều rồi chứ.

Thích Vô Biệt vội đi ra ngoài.

Trời thu ở Liên An Thành đã rất lạnh rồi, đặc biệt là thời gian gần đây, gió thổi giống như con dao cắt qua da thịt vậy.

Thích Vô Biệt đi đến cửa thì nhìn thấy Ân Mịch Đường gầy gầy nhỏ nhỏ đứng trong sân. Nàng kéo kéo cái mũ áo khoác đi đến bên này. Gió lạnh thổi váy nàng bay lên, hiện ra cả người gầy yếu gió thổi liền bay.

Thích Vô Biệt cất bước lớn đi đến, cởi áo khoác trên người choàng lên người nàng, sau đó cuốn cả người nàng vào trong lòng, cùng nhau đi vào Cung Thanh Điện.

Lý Trung Luân nhanh chóng thêm than vào trong bồn, lại cho cung nữ đóng cửa lại ngăn chặn cái lạnh ở bên ngoài.

“Sao lại đến đây giờ này?”

“Hoàng thượng lại một đêm không ngủ phải không?”

Hai người đồng thời mở miệng.

Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, ánh mắt lấp lánh. Nàng đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, cởi mũ xuống nói: “Ừm … có lẽ là do hôm qua ngủ nhiều quá nên ban đêm không ngủ được, đã dậy từ sớm. Dù sao cũng đã tỉnh dậy rồi nên muội trực tiếp đến nhà bếp làm chút đồ ăn. Ừm … nghĩ lúc này Hoàng thượng còn chưa ăn gì nên đưa đến …”

Nàng đi trên đường bị lạnh đến mặt đều đỏ lên, đặc biệt là cái mũi, đỏ rực.

“Ờ … Hoàng thượng chưa ăn gì phải không? Ờm … Hoàng thượng phải lên tảo triều rồi hả?” Ân Mịch Đường có chút ảo não vì mình đến muộn mất rồi. Không phải nàng tính sai thời gian, mà là do đây là lần đầu tiên nàng hấp bánh chẻo nên hơi nhão ra, sau đó lại phải làm lại lần nữa.

“Chưa, không vội.”

Thích Vô Biệt nhét một cái lò sưởi nhỏ bằng nắm tay vào tay Ân Mịch Đường, sau đó đặt đôi bàn tay to lên đôi bàn tay nhỏ, nắm chặt lại. Lò sưởi trong lòng bàn tay Ân Mịch Đường rất nóng, lòng bàn tay sát trên lưng bàn tay nàng cũng rất nóng. Bàn tay bị lạnh cứng rất nhanh được sưởi ấm lại, nàng rụt rụt tay muốn rút ra.



Thích Vô Biệt không buông tay, ngược lại kéo nàng đến ngồi xuống bên giường la hán, hắn phân phó Lưu Tô đi lấy nước nóng, đợi nước nóng đến mới buông tay Ân Mịch Đường ra.

Đầu ngón tay Ân Mịch Đường nhẹ run lên, hai tay nắm chặt lò sưởi nhỏ quy củ đặt trên đùi.

Thích Vô Biệt xắn tay áo lên, dùng chiếc khăn gấm thấm nước nóng bừng bừng, sau đó vắt khô, trên chiếc khăn còn bay ra khói trắng. Thích Vô Biệt cầm khăn lau mặt cho Ân Mịch Đường.

“Hưm …” Ân Mịch Đường rụt cổ trốn ra phía sau.

“Đừng nhúc nhích, lau mặt xong sẽ không lạnh nữa.” Thích Vô Biệt một tay đặt sau eo thon của Ân Mịch Đường không cho nàng động đậy, một tay cầm khăn lau gương mặt đang đỏ bừng của Ân Mịch Đường.

Thích Vô Biệt vừa lau mặt cho Ân Mịch Đường vừa nói: “Sau này không được chạy đến đây vào nửa đêm thế này nữa.”

Có lẽ là do làm Hoàng đế lâu rồi nên trong lời hắn nói luôn mang theo một loại ngữ khí mệnh lệnh.

Lạnh lẽo trên người Ân Mịch Đường thối lui, nàng phồng hai má không vui nhìn hộp thức ăn trên bàn.

Thích Vô Biệt cười một tiếng rồi đứng dậy đi đến trước bàn mở nắp hộp ra, lấy cháo nếp đậu đỏ, bánh chẻo, canh trứng, còn có hai món rau dưa lấy ra. Hắn có hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ân Mịch Đường, hỏi: “Làm bao lâu?”

Ân Mịch Đường xoay đầu qua nhìn cành hoa mận trong bình hoa đặt trên giá chân cao.

Thích Vô Biệt ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: “Muội còn không qua ăn thì một mình ta ăn hết đó.”

Ân Mịch Đường nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, sau đó đặt lò sưởi nhỏ xuống đi đến phía đối diện Thích Vô Biệt, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Đói, đói quá.

Nàng bận rộn hơn một canh giờ, sợ không kịp đưa đến trước lúc Thích Vô Biệt lên tảo triểu nên tự mình chẳng dám ăn một miếng.

Thích Vô Biệt vẫn luôn ăn rất nhanh, hắn ăn xong liến ngồi nhìn Ân Mịch Đường đang ăn ở đối diện. Nàng vẫn giống như lúc nhỏ vậy, từng miếng từng miếng nhỏ mà ăn, khi nàng ăn thứ gì đó sẽ rất nghiêm túc, chăm chú giống như đang làm một chuyện rất quan trọng vậy.

Ân Mịch Đường hậu tri hậu giác phát hiện Thích Vô Biệt đã ăn xong rồi, nàng giơ đũa lên nhìn Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, có phải huynh bị muộn buổi tảo triều rồi không?”

“Không vội, thành Liên An gần đây rất lạnh, càng ngày càng lạnh hơn rồi. Canh giờ lên tảo triều đúng là nên lùi về sau một ít.” Hắn hơi dựa về phía sau, cả người buông lỏng.

Dường như mặc kệ có bận bao nhiêu, mệt bao nhiêu, thì khi nhìn Ân Mịch Đường, hắn liền có thể thả lỏng người.

Ân Mịch Đường đáp một tiếng rồi tiếp tục ăn. Nàng ăn đồ ăn rất chậm, nhưng lượng ăn lại rất ít. Không bao lâu cũng ăn no rồi, khi buông đũa xuống thì ngáp liền hai cái.

Ý thức được Thích Vô Biệt đang nhìn mình, nàng có chút ngượng ngùng cười cười. Ân Mịch Đường đứng dậy, nói: “Hoàng thượng, huynh đi lên tảo triều đi, muội cũng phải đi về đây.”

Nói xong một câu lại liên tục ngáp ba cái.

“Đến thiên điện ngủ đi.” Thích Vô Biệt nói.

“Hả?” Ân Mịch Đường kinh ngạc nhìn hắn.

“Hả gì mà hả.” Thích Vô Biệt đứng lên cầm cái lò sưởi nhỏ lúc nãy Ân Mịch Đường đặt ở bên cạnh, rồi dắt tay nàng đi đến thiên điện. Bởi vì phần lớn thời gian Thích Vô Biệt đều ở Cung Thanh Điện xử lý chính sự, nên khi xây dựng hoàng cung ở thành Liên An đã đặc biệt xây một thiên điện ở Cung Thanh Điện, từ trong Cung Thanh Điện có thể trực tiếp đi đến thiên điện, không cần phải hứng gió lạnh thổi ở bên ngoài.

Tuy là thời gian Thích Vô Biệt nghỉ ngơi ở thiên điện rất ít.

Trên hành lang đốt đèn, ánh sáng dọi xuống nhìn rất ấm áp. Ân Mịch Đường được Thích Vô Biệt dắt đến thiên điện. Nàng nghe tiếng bước chân của hai người, đột nhiên trong lòng cảm thấy cực kỳ an tĩnh.

Nàng hơi ngước đầu qua nhìn Thích Vô Biệt đã cao hơn mình không ít, nói: “Hoàng thượng, muội có chuyện muốn nói với huynh.”

“Ừm, muội nói đi.” Thích Vô Biệt chỉnh lại vai áo khoác bị gấp lại của Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường chậm rãi cong khóe miệng lên, nói: “Muội cảm thấy mình làm một chuyện rất không tốt, hình như đâm vào sừng trâu rồi. Có chuyện nghẹn trong lòng, nghĩ không thông nên muốn cầu Hoàng thượng vạn năng giúp muội mở ra.”

“Thì ra ta còn có năng lực khơi thông người khác ha.” Thích Vô Biệt bật cười.

Nụ cười của hắn dưới ánh đèn ấm áp chiếu rọi hiện ra cực kỳ ôn hòa, không còn sự nghiêm khắc ngày thường.

“Ừm, bởi vì chuyện này có quan hệ với Hoàng thượng.”

Thích Vô Biệt có hơi kinh ngạc nhìn nàng.

Ân Mịch Đường dời tầm mắt, lại nhìn về ánh đèn, nhỏ giọng nói: “Đợi Hoàng thượng hạ triều rồi muội lại nói với huynh …”

Thích Vô Biệt đưa Ân Mịch Đường đến cửa thiên điện, nhìn nàng đi vào. Hắn không vào cùng mà xoay người đi ra ngoài, phải thượng triều.

Ân Mịch Đường ngồi xuống trên giường tháp màu vàng của Thích Vô Biệt, nghe tiếng bước chân đi xa của hắn. Gánh nặng trong lòng nàng dường như đã được đặt xuống rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.