Thích Vô Biệt ngưng mắt nhìn Ân Mịch Đường. Năm năm này, bởi vì chiến sự với Túc quốc mà thần kinh của Thích Vô Biệt vẫn luôn căng thẳng, cho nên có rất nhiều chuyện không để ý tới được. Ân Mịch Đường cứ thế mà bất tri bất giác đã lớn lên nhiều như vậy.
Mấy năm này, nàng từng chút cao lên, từng chút thoát đi sự trẻ con, trở nên càng ngày càng động lòng người, càng chói mắt. Giống như một cây mầm nhỏ lay động, nhàn nhã lớn lên, đâm chồi, thấm hương.
Thích Vô Biệt đợi nàng lớn lên, đã đợi rất lâu rồi.
Hắn vẫn luôn đợi nàng lớn lên, sau đó ôm lấy nàng, chậm rãi kể cho nàng nghe câu chuyện của bọn họ, về những điều mà nàng chưa biết. Những năm này, tình cảm của hắn đối với nàng giống như viên châu trắng giấu trong hộp đựng bút vậy, đặt ở chỗ tối, cẩn cẩn thận thận.
Hắn đứng ở nơi không xa nhìn nàng lớn lên, nhịn không được đến gần, lại không thể đến quá gần. Hắn lo sợ sẽ không giấu được tình cảm của mình. Nhưng mà hắn không thể nói với nàng, không thể ảnh hưởng đến nàng. Hắn hy vọng nàng giống như những đứa trẻ bình thường khác mà lớn lên, tránh xa tình cảm không thuộc về hài tử.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt làm cho Ân Mịch Đường cảm thấy cả người càng thêm không được tự nhiên. Từ nhỏ nàng đã biết đợi mình đến tuổi cập kê là phải gả cho Thích Vô Biệt. Khi còn nhỏ, nàng cảm thấy gả cho Thích Vô Biệt bằng với việc sẽ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389447/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.