“Đường Đường, nên dậy thôi.” Triệu ma ma ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường hừ hừ hai tiếng, nàng lật người, mặt dính lên gối đầu, mông hướng lên trên, sau đó từ từ hướng vào trong chăn mà nhúc nhích. Sau đó chỉ lộ ra mấy nhúm tóc mềm mại buông xòa trên gối đầu lộ ra ở ngoài chăn.
Triệu ma ma nhịn xuống nụ cười bên khóe miệng, mặt lạnh nói: “Ngày đó là ai nghiêm trang thề thốt sẽ không ngủ nướng nữa đây?”
Tiểu cô nương trong chăn bịt lỗ tai của mình lại.
Triệu ma ma cười cười lật chăn ra, kéo đôi tay nhỏ đang bịt tai của Ân Mịch Đường, cười hỏi: “Lúc này Hoàng thượng đều sắp hạ triều rồi, Đường Đường của chúng ta không học dậy sớm như Hoàng thượng nữa sao?”
Ân Mịch Đường hư hửm hai tiếng, nàng còn chưa mở mắt liền quơ loạn đôi cánh tay nhỏ, sờ được Triệu ma ma liền chui ngay vào lòng bà, một đôi tay nhỏ quấn lấy cổ Triệu ma ma, đem mặt cũng chôn trong hõm vai bà.
“Hắn là Hoàng thượng …” giọng nàng nãi thanh nãi khí non nớt mang theo mệt mỏi.
Triệu ma ma bật cười. Tiểu cô nương đây là đang dùng lời của bà ngày đó trả lại cho bà đây mà. Bà lắc lắc đầu, vỗ vỗ sau lưng Ân Mịch Đường, ôn hòa nói: “Cô nương, không thể ngủ nữa, một hồi nữa là muộn buổi thỉnh an Đại thái thái đó. Ngài quên trong nhà có khách sao, đến muộn không tốt đâu.”
Hàng mi dày của Ân Mịch Đường run run, hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389380/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.