Ân Mịch Đường ngồi trong xe ngựa đầu nhỏ lúc lắc mơ mơ màng màng ngủ gật trở về phủ. Xe ngựa dừng lại trước cổng chính Ân gia, Triệu ma ma nhanh chóng lấy cái áo kép bọc thân hình nho nhỏ lại rồi mới ôm nàng đi xuống.
“Đến rồi …” Ân Mịch Đường nhu nhu mắt, nhận ra cổng nhà mình.
Triệu ma ma cười ôm nàng chặt thêm một chút, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đường Đường ngoan, chúng ta về rồi lại ngủ, không thì sẽ bị cảm lạnh mất.”
Triệu ma ma nhìn bộ dáng buồn ngủ của tiểu cô nương trong lòng mình, lại thêm một câu: “Cảm lạnh là phải uống thuốc đó, thuốc đắng nha.”
“Không uống, không uống đâu!” vừa nghe đến thuốc, Ân Mịch Đường liền tỉnh táo, nàng cố gắng trợn to mắt ép mình tỉnh táo một chút.
“Ừm, Đường Đường của chúng ta không uống thuốc.” Triệu ma ma cuốn chặt cái áo kép đang bọc lấy Ân Mịch Đường thêm chút nữa, ôm nàng đi nhanh vào nhà. Bà ôm Ân Mịch Đường đi qua cổng thùy hoa, men theo hành lang đi về hướng tiểu viện của Ân Mịch Đường.
Sau khi về đến, Ân Mịch Đường liền leo lên giường, kéo lấy tay Triệu ma ma làm nũng: “Triệu ma ma, ta buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát thôi.”
Hôm qua Ân Mịch Đường một mình ở trong cung, Đại thái thái chắc chắn là nhớ nàng rồi, một lát chắc sẽ phân phó người đến ôm nàng qua đó. Trước đây, mỗi khi Ân Mịch Đường lưu lại trong cung, Đại thái thái đều rất là không yên tâm, đến nỗi không ngủ được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.